Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1141: Vô Song lệnh

"Đây là..." Hoắc Tâm Mai lúc đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh biểu tình trên mặt nàng chuyển sang khiếp sợ, cầm vội lấy nhìn ngó kỹ càng, sau đó kinh hô lên:" Đây là Vô Song lệnh?"
Khối ngọc bội này, chính là khối ngọc mà trước đây cung trang mỹ phụ Nam Cung Nguyệt của Vô Song điện giao cho Đường Kim, vốn hắn không lấy làm chuyện quan trọng gì, chẳng qua khi hắn biết Vô Song điện là một trong bốn môn phái cực mạnh của Tiên giới, liền bắt đầu nghĩ, giữ lại khối ngọc này hẳn là còn có thời điểm dùng tới, chí ít khi đối mặt với Tiên giới có thể phát huy tác dụng.
"Vo Song lệnh?"
Đường Kim lần đầu nghe tới danh tự này, lẽ nào lại là một tấm lệnh bài của Vô Song điện?
Hoắc Tâm Mai không nói gì, chỉ cầm lấy ngọc bội, tay kia đột nhiên bắn ra một đâm hoả diễm, dừng trên ngọc bội, phía trên ngọc bội bỗng huyễn hoá ra một ít bức tranh, có núi có sông, nhìn kỹ, cũng hiện lên một tấm bản đồ.
"Quả nhiên là Vô Song lệnh của Vô Song điện!" Hoắc Tâm Mai kinh hỉ, hiển nhiên nàng không nghĩ tới trên người Đường Kim còn có bảo bối như thế này.
"Hoa hồng lão bà, vật này do người của Vô Song điện cho ta đấy, nói là hữu dụng, vậy trước hết ta cho nàng đi, phòng khi ta không có ở đây, có người của tiên giới tới tìm ngươi gây phiền toái, nói không chừng tấm ngọc bội này có thể bảo hộ nàng."
Đường Kim không chút hoang mang nói:" Nói chung là, nàng không cần sợ hãi, mặc kệ có phiền phức gì, đều có ta giải quyết được."
Đối với cách xưng hô thân mật của Đường Kim, Hoắc Tâm mai cũng không phản đối, nàng cầm ngọc bội nhìn một hồi, sau đó ngẩng đầy nhìn Đường Kim, mở miệng hỏi:" Ngươi rốt cục có quan hệ gì với Vô Song điện?"
"Không có quan hệ gì a." Đường Kim ra vẻ vô tội, "Chẳng qua trong Vô Song điện có một nữ nhân kéo bốn đứa con gái nuôi của ta đi làm đồ đệ rồi, sao đó nàng liền cho ta khối ngọc bội này, ân... hẳn là để cám ơn ta a."
"Ngươi nói tên gọi của nữ nhân kia xem nào?" Hoắc Mân Tâm không nhịn được hỏi.
"Nam Cung Nguyệt, hình như là cao thủ Nguyên Anh kì." Đường Kim hời hợt nói.
"Nguyên lai là nàng." Hoắc Tâm Mai thấp giọng nói một câu, sau đó lại nâng lên thanh âm, dùng loại ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim:" Ngươi thật sự cho ta khối ngọc này? Kỳ thực nếu ngươi cầm khối Vô Song lệnh này, Phượng Hoàng cung sẽ không dám làm gì ngươi, cho dù là Trường Sinh điện, thấy Vô Song lệnh này cũng phải cố kỵ đôi chút. Bởi Vô Song lệnh đại biểu cho Vô Song điện, đối nghịch cùng người cầm Vô Song lệnh, chẳng khác nào cùng toàn bộ Vô Song điện là địch."
"Nói như vậy, tấm Vô Song lệnh này thật đúng là có tác dụng rồi, nếu như vậy, càng nên đưa cho nàng."
Đường Kim không nhanh không chậm nói,
"Ta đường đường là môn chủ Đường Môn, thiên hạ đệ nhất môn phái, ta không cần tấm Vô Song lệnh này dát vàng lên người, nói chung là, ta chỉ cần rời khỏi nơi đây, nếu người của Phượng Hoàng cung tìm đến, nàng nói thật cho bọn chúng biết ta giết kẻ quái dị kia, sau đó thuận tiện nói ta chờ bọn hắn đi Đường Môn chịu chết."
"Đường Kim, ngươi không cần như vậy, chúng ta có thể giấu giếm chuyện này."
Trong lòng Hoắc Tâm Mai dâng lên cảm giác nói không ra lời, nàng rất rõ ràng, Đường Kim làm như vậy là vì nàng, nàng có Vô Song lệnh, hơn nữa đổ hết trách nhiệm lên người Đường Kim, như vậy người của Phượng Hoàng cung sẽ không truy cứu trách nhiệm của nàng nữa.
Nhưng làm vậy, Đường Kim sẽ bị người của Phượng Hoàng cung truy sát, theo nàng, điều này hoàn toàn không nên.
Dừng lại một chút, Hoắc Tâm Mai còn nói thêm:
" Kỳ thực hai người chúng ta có thể cùng lợi dụng sự bảo vệ của Vô Song lệnh này, hà tất phải làm theo cách kia a?"
"Bởi vì ta không thích Phượng Hoàng cung, nên ta muốn tiêu diệt nó." Đường Kim thản nhiên nói:
" Không ai có thể ép buộc nữ nhân của ta gả cho người khác, bọn họ lại muốn bắt nàng gả cho một tên dị hợm, ta muốn tiêu diệt lũ rùa đen kia, nếu không chúng lại nghĩ rằng ta dễ bị bắt nạt.
Hoắc Tâm Mai có chút dở khóc dở cười, hắn dễ bắt nạt? Trong Phượng Hoàng cùng trừ nàng ra, còn có ai biết đến hắn a!
"Ngươi không phải đối thủ của Phượng Hoàng cung." Chung quy nàng vẫn không nhịn được nói.
"Hoa hồng lão bà, không bằng chúng ta đánh cược một phen?" Đường Kim cười hì hì.
"Đánh cược gì?" Hoắc Tâm Mai có chút bất đắc dĩ, bây giờ hắn còn có tâm trạng đánh cược?
"Nếu ta có thể tiêu diệt Phượng Hoàng cung, nàng sẽ ngoan ngoãn để ta dùng hoa hồng phủ kín thân thể nàng."
Tuy là cười hì hì, nhưng ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm thân thể "ngạo nghễ" kia của Hoắc Tâm Mai, giống như muốn thiêu cháy nàng.
Trên khuôn mặt tuyệt mĩ như bạch ngọc của Hoắc Tâm Mai hiện lên hai rặng mây đỏ ửng, đây không phải lần đầu tiên Đường Kim nói muốn dùng hoa hồng phủ kín thân thể nàng, hơn nữa nàng còn biết, hắn muốn phủ kín chính là loã thể của nàng đấy.
Cũng may Hoắc Tâm Mai đã sớm quen thuộc kiểu đùa giỡn này của Đường Kim, cho nên sắc mặt của nàng rất nhanh liền khôi phục bình thường, mà song song đấy, trong lòng nàng vẫn có chút buồn bực, rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin?
Có thể người khác không biết thực lực của Phượng Hoàng cung, mà nàng lại biết rất rõ ràng, mặc dù tại Tiên giới bọn hắn không tính là mạnh, nhưng chỉ cần đám cao thủ Nguyên Anh kì kia cũng có thể quét ngang toàn bộ Tiên giới, nàng còn nghe nói, cung chủ đang nỗ lực đột phá Nguyên Anh kì, nếu như có một ngày thành công, thì chỉ cần cung chủ một người, cũng có thể giải quyết toàn bộ tiên môn, mà Đường Kim hắn, chẳng qua chỉ là một Kim Đan kì, hắn còn muốn tiêu diệt toàn bộ Phượng Hoàng cung?
Bản thân Hoắc Tâm Mai đối với Phượng Hoàng cung cũng không có nhiều tình cảm, cho nên nếu như Phượng Hoàng cung thật sự bị tiêu diệt, nàng cũng sẽ không có nhiều thương tâm. Thế nhưng nàng thực sự rất khó tin được Đường Kim có thực lực như vậy, mặc cho hắn có công pháp đan dược tăng trưởng thực lực cực nhanh, nhưng hắn cũng chỉ mới Kim Đan kì, điều này nói rõ đan dược cũng chẳng phải vạn năng.
"Hoa hồng lão bà, nàng không dám sao?" thấy Hoắc Tâm Mai không nói lời nào, Đường Kim lại truy hỏi một câu.
"Ta không thích cá cược." Hoắc Tâm Mai rốt cục cũng mở miệng, mặc dù nghĩ Đường Kim không thể nào tiêu diệt được Phượng Hoàng cung, nhưng sự tự tin của hắn làm nàng có chút do dự, rốt cuộc nàng cũng không thể dễ dàng đem thân thể mình ra đánh cuộc.
"Thôi được rồi, hoa hồng lão bà, mặc kệ nàng có đánh cược với ta hay không, ta đều sẽ tiêu diệt Phượng Hoàng cung."
Đường Kim hơi thất vọng, mỹ nữ hoa hồng này không mắc mưu hắn a.
Dừng một chút, Đường Kim lại đổi lời,
"Được rồi, thân ái, ngươi biết Đường Môn ở nơi nào chưa? Chỗ Độc Tông lúc trước ấy."
"Ta biết rồi." Hoắc Tâm Mai gật đầu.
"Vậy thì tốt lắm, ta về Đường Môn trước, nếu có người của Phượng Hoàng cung tới, nàng có thể trực tiếp dẫn bọn hắn tới Đường Môn."
Đường Kim đứng lên, "Thân ái, ta phải đi rồi, đến ôm một cái đi!"
Đường Kim vươn rộng hai tay, một bộ dáng muốn ôm nàng vào lòng
Đáng tiếc là Hoắc Tâm Mai vẫn ngồi yên tại chỗ, một chút cử động cũng không có.
"Ai, hoa hồng lão bà, nàng thực sự là keo kiệt."
Đường Kim buồn bực, sau đó xoay người,
"Ta đi đây, nhất định phải nhớ tới ta đó a!"
Đường Kim vừa bước ra một bước, lúc này một thanh âm khàn khàn vang lên,
"Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi muốn đi là đi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận