Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 756: Đây là chủ ý quái quỷ của cô sao?

Đường Kim không có lập tức trở về chỗ của Đường Môn mà hắn trực tiếp đi tới Băng Cung.
Hàn Băng vẫn đang không mảnh vải che thân nằm bên trong băng trì, Đường Kim đột nhiên vỗ mạnh một chưởng vào trong băng trì, phẫn nộ quát:
-Mau cút lên đây cho ta!
Từng cục băng bay lên loạn xạ, nhưng một giây sau những cục băng này đột nhiên bốc hơi, biến thành làn sương màu trắng, sương khí tán đi, Hàn Băng đã ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt Đường Kim, trong mắt vừa có chút phẫn nộ lại có chút không cam tâm.
-Đừng có nhìn ta như thế, nữ nhân chết tiệt, bây giờ ta thực sự muốn đè ngươi ra làm một trận, hiếp xong giết, sau đó sẽ ném xác cô ra ngoài đường! – Đường Kim hung hăng tát một cái thật mạnh lên mặt Hàn Băng:
-Chính là nữ nhân chết tiệt nhà ngươi hại ta phải tự giam mình trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mất hai năm, làm ta mãi đến bây giờ mới tìm thấy sư phụ mình.
Trong lòng Đường Kim nhịn cả một bụng tức khí mà không có chỗ phát tiết, bây giờ hắn đang phát tiết tức khí của mình trên người Hàn Băng, đều tại nữ nhân chết tiệt này, nếu không thì hắn nhất định đã sớm tìm ra sư phụ mình, như vậy tình hình sẽ không đến mức nghiêm trọng như bây giờ, hiện tại hắn không thể làm gì hơn, chỉ biết trừng mắt nhìn sư phụ chết đi.
Vung tay giật phắt một cái kéo khăn che mặt của Hàn Băng xuống, Đường Kim không hề khách khí mà tát lên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng một cái nữa, không có chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, trong lòng hắn bây giờ chỉ có một cảm giác bạo ngược, hắn rất muốn giết người, nhưng lại không tìm được đối tượng để giết, Hàn Băng đáng chết này tuy từ trên mức độ nào đó mà nói thì chính là người có tội lớn nhất, nhưng nàng hiện tại đã trở thành vật phẩm tư hữu của hắn, nếu như giết nàng thì người tổn thất cũng chính là hắn.
Chỉ là không giết không có nghĩa là không thể lôi ra trút giận, dù sao nữ nhân chết tiệt này cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, cho dù hắn có đánh thể nào thì cũng sẽ không chết người.
-Ngươi có biết là ngươi đã làm gì không? Ta vốn có thể cứu được sư phụ mình, nhưng bây giờ tất cả đều đã không còn kịp nữa rồi! – một tay Đường Kim túm lấy một bên ngực nàng, hung hăng bóp một cái:
-Ngươi nói đi, ta phải làm thế nào mới có thể cứu sư phụ?
Trên mặt Hàn Băng lộ ra vẻ thống khổ đồng thời còn khẽ nổi lên một chút đỏ ửng không bình thường.
-Sư phụ ngươi làm sao? – Hàn Băng cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt
-Làm sao hả? – Đường Kim lại bóp mạnh ngực nàng một cái, đem nàng rời khỏi Băng Cung tới trước mặt Đường Môn:
-Ngươi nhìn xem ông ấy thế nào đi!
Đường Kim lúc này đang nhắm chặt mắt ngủ, tựa hồ căn bản không biết tới sự xuất hiện của Hàn Băng.
Hàn Băng nhìn Đường Môn, thần sắc không hề có chút biến hóa, mãi một lát sau, nàng mới dùng thanh âm lạnh nhạt nói:
-Nội tạng vỡ nát, đồng thời trúng độc, giải độc sẽ chết, không giải độc cũng sẽ chết, nhưng mà ông ấy chưa chắc đã không có khả năng sống tiếp được.
-Ngươi có cách? – Đường Kim có chút kinh ngạc, hắn vốn chỉ muốn phát tiết trên người Hàn Băng một chút, thực sự không hi vọng gì nàng sẽ tìm được cách, chỉ là bây giờ xem ra dường hắn lại có một thu hoạch bất ngờ sao?
-Ngươi không phải là nói ta làm lỡ mất thời gian của ngươi sao? ta có biện pháp để ngươi có đủ thời gian nghiên cứu cách cứu chữa cho sư phụ ngươi. – Hàn Băng nhìn Đường Kim, lạnh nhạt nói.
-Nói rõ hơn một chút đi. – Đường Kim buồn bực nói.
-Rất đơn giản, lấy tu vi hiện tại của ta, ta có thể băng phong ông ấy lại trong chớp mắt, chỉ cần để ông ấy ở lại Băng Cung thì ông ấy hoàn toàn có thể bảo trì được trạng thái như cũ, mãi mãi sẽ không bị ác hóa, một khi ngươi tìm ra cách cứu ông ấy, ta có thể giải trừ băng phong, như vậy thì ngươi tự nhiên là có đủ thời gian để nghĩ cách rồi, đừng nói hai năm, cho dù là hai mươi năm hay thậm trí 100 năm cũng sẽ không có vấn đề gì hết. – Hàn Băng hiếm khi mới nói nhiều lời được như vậy, có điều là thanh âm của nàng vẫn rất lãnh đạm.
-Đây là chủ ý quái quỷ của cô sao? – Đường Kim lập tức phát cáu:
-Nếu như ta không nghĩ ra được biện pháp thì sư phụ ta chẳng phải là sẽ bị đóng băng như vậy mãi sao?
-Không làm như thế sư phụ ngươi sẽ chết chắc, làm như vậy ít ra vẫn còn chút hi vọng. – Hàn Băng dường như không có chút giác ngộ của nô lệ tí nào, ngữ khí mờ mờ có chút chế giễu Đường Kim:
-Nếu như không tìm được cách thì đó là do ngươi vô dụng, không liên quan gì tới ta.
Đường Kim hằm hằm nhìn Hàn Băng, hắn rất muốn đánh nữ nhân này thêm một trận nữa, chỉ là hắn đột nhiên phát hiện mình không còn tâm tình đó nữa, bởi vì biện pháp của nữ nhân chết tiệt này làm hắn thực sự đã có chút động tâm, điều này đối với hắn mà nói thật giống như tìm được một ánh đom đóm trong màn đêm không trăng sao, đem sư phụ đóng băng lại ít nhất vẫn còn một tia hi vọng có thể cứu chữa.
-Tiểu tử, ngươi đúng thật là không có chém gió, nữ nhân bên cạnh ngươi đúng là một người lại xinh hơn một người. – một âm thanh suy nhược vang lên, Đường Môn lúc này đã mở mắt ra, ông nhìn Hàn Băng một cái, tán thán nói:
-Thật không ngờ trên đời này vẫn còn nữ nhân xinh đẹp hơn cả Tần Khinh Vũ, những thứ ta gặp qua, quả nhiên vẫn là chưa đủ.
-Lão đầu, kiếp này của ông vẫn chưa gặp qua được mấy mỹ nữ. – ngữ khí của Đường Kim lập tức lại trở nên tùy tiện:
-Thôi vậy, tránh cho ông đánh chủ ý lên người nàng, ta đưa nàng đi trước đã.
Đường Kim nói đi là đi, chớp mắt đã đưa Hàn Băng quay lại Băng Cung, sau đó lại xuất hiện lại trước mặt Đường Môn.
Đường Môn nhẹ nhàng thở ra một hơi:
-Tiểu tử, đừng có vì việc của ta mà đôn đáo khắp nưa nữa, tình huống của mình ta rất rõ, đúng là không còn cách nào đâu.
-Lão đầu, ông có biết cái gì gọi là thầy dạy trò mà trò lại giỏi hơn thầy không? Thế nên việc ông nghĩ rằng không có cách nào thì ta vẫn sẽ có cách. – Đường Kim lại ngồi xuống bên cạnh Đường Môn:
-Kì thực ta đã tìm được cách rồi.
-Biện pháp của ngươi là muốn biến lão đầu ta thành một bức tượng băng có phải không? – Đường Môn lắc đầu:
-Tiểu tử, đừng hành hạ sư phụ nữa, gọi Hoa Hoa tới cho nó ăn một bữa no nê đi ! Như vậy ta có thể ra đi một cách thanh thản một chút, bây giờ người ta ai cũng muốn được chết một cách an nhàn, ngươi không thể để ta ra đi thanh thản một lần sao?
-Lão đầu, người cả đời chỉ chết có một lần, ông đã chết một lần rồi, cho nên lần này không thể chết nữa đâu. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Ông cũng đừng có nghĩ đến cái chết nữa, tiếp tục ngủ đi.
-Tiểu tử, trong người ta đều là độc, ngươi nghĩ rằng ta thực sự có thể ngủ ngon được sao? – Đường Môn lại lắc đầu:
-Thật ra bây giờ ta không khác gì đã chết cả, ngươi cũng rất khó có thê nghe được tiếng tim đập của ta có phải không? Lão già ta bây giờ đã là bước một chân sang thế giới bên kia rồi, coi như ngươi giúp ta một việc, để ta sớm được về cõi cực lạc đi.
-Lão đầu, ông đã nhiều tuổi như vậy rồi mà đến vợ còn chưa có lấy một người, ông còn có mặt mũi để đi chết sao? – Đường Kim lười biếng nói.
-Tiểu tử, ngươi đừng có mà quá đáng, có người nào nói sư phụ mình như ngươi không hả? – Đường Môn có chút tức giận:
-Ngươi nói ai không có vợ? Trước kia ta cũng có vợ đó!
-Đường Cửu, bây giờ ngươi đang tưởng niệm đến vợ mình sao? – một thanh âm chói tai đột nhiên truyền tới:
-Nếu đã như vậy thì để ta cho ngươi được toại nguyện đi. Lần này ngươi có thể đem theo cả đồ đệ ngươi xuống, đường tới hoàng tuyền không còn tịch mịch nữa rồi!
Theo thanh âm này, một nam tử gầy còm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận