Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1046: Theo ta về đi

Theo thanh âm đó, một nam sinh bước đi khoan thai tiến vào trong quán ba, tuy rằng bên trong rất nhiều tiếng ồn nhưng thanh âm của hắn vẫ có thể truyền sâu vào trong tai mọi người, sự xuất hiện của hắn tất nhiên đã làm mọi người đều phải chú ý.
-Ý, là Đường Kim a!
-Còn không phải hắn sao?
-Mộc Vũ không phải chia tay hắn rồi sao?
-Đúng vậy, bất quá xem ra hắn không muốn chia tay.
-Không muốn chia tay cũng là bình thường, mỹ nữ như Mộc Vũ ai muốn chia tay chứ?

Không ít người nhận ra Đường Kim đều háo hức nghị luận, Trần Tuyết cũng cảm thấy bất ngờ, tên gia hỏa này vậy mà chạy tới tận đây?
-Ê, Đường Kim, ngươi tới làm gì thế? Lão nương với ngươi đã chia tay rồi! – Mộc Vũ lớn tiếng hô.
-Mộc Mộc thân ái, nếu như chúng ta đã chia tay thì ta có thể tự do tới đây tán gái mà. – Đường Kim thản nhiên nói:
-Bất quá ta thấy trong đây người đáng để ta xuất thủ nhất chỉ có nàng mà thôi, nếu vậy thì chúng ta thử thi tửu lượng xem, nếu như nàng say trước thì theo ta về nhà, thế nào hả?
-Ngươi có biết xấu hổ không vậy, Mộc Mộc người ta đã uống hết một chai rượu trắng rồi, ngươi bây giờ mờ mò tới còn muốn thi uống với người tă?
-Đúng vậy, đồ vô sỉ!
-Đường Kim, Mộc Vũ đã chia tay ngươi rồi, đừng có làm phiền nàng nữa!
-Kháo, ngươi muốn hại Mộc Vũ nhảy lầu lần nữa sao?
…Bốn phía truyền tới toàn tiếng mắng chửi, Mộc Vũ cũng đắc ý nhìn Đường Kim:
-Đường Kim, lão nương không cho ngươi tán đấy, ngươi muốn tán gái thì đi chỗ khác, sao này đừng mơ tán được gái ở đại học Thiên nam, bởi vì mọi người đều biết ngươi chính là tên sắc lang vừa hoa tâm vừa không muốn chịu trách nhiệm làm ta phải nhảy lầu.
-Mộc Mộc thân ái, nàng có biết mỹ nữ nếu như nói đối nhiều ngực sẽ nhỏ đi không? – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nàng cứ tiếp tục như vậy thì ngực nàng sẽ càng ngày càng nhỏ đấy, đến lúc đó chỉ còn ta cần nàng thôi.
-Thối lắm, lão nương ngực nhỏ thì đã làm sao, tốt xấu gì cũng là cỡ B, to hơn ngươi nhiều. – Mộc Vũ phẫn nộ nói.
Trần Tuyết ở một bên chỉ biết ngại ngùng ôm đầu, Mộc Vũ say rồi cái gì cũng dám nói, đến cả chuyện đọ ngực với nam nhân nàng cũng nói ra được.
-Mộc Mộc, ta thấy hay là nàng về nhà với ta đi. – Đường Kim đi tới trước mặt Mộc Vũ, cười hì hì:
-Yên tâm, ta sẽ không chê nàng ngực nhỏ đâu.
-Cút, lão nương theo ngươi! – Mộc Vũ trợn mắt nhìn Đường Kim:
-Ngươi muốn thi tửu lượng với ta phải không? Vậy cũng được, trước tiên uống hết hai chai rượu này sau đó chúng ta thi, nếu như thế ngươi vẫn thắng thì lão nương sẽ theo ngươi về!
Mộc Vũ chỉ tay vào hai trai rượu trắng trên bàn, bộ dáng vô cùng đắc ý, nàng không tin tên gia hỏa Đường Kim có thể uống được nhiều như vậy, uống liền hai chai rượu trắng một lúc tửu lượng có là thần tiên thì cũng phải say.
-Mộc Mộc thân ái, đây là nàng nói đấy nhé. – Đường Kim cười hắc hắc một cái rồi mỗi tay cầm một chai rượu lên dốc thẳng vào miệng.
Bốn phía lại lặng ngắt, cả đám người trố mắt nhìn Đường Kim uống rượu như tu nước lọc, không tới một phút sau hai chai rượu đã cạn sạch, Đường Kim vung vung hai chiếc vỏ chai, bộ dáng như không thấm vào đâu.
-Mộc Mộc, hiện tại nàng muốn trực tiếp nhận thua theo ta về nhà hay là tiếp tục đây? – Đường Kim nở một nụ cười vô cùng xán lạn, nàng muốn hố hắn sao? trwuosc tiên biến nàng thành nữ nhân của mình rồi nói tiếp.
Mộc Vũ trừng mắt há miệng nhìn Đường Kim, đầu óc nàng đang lâng lâng đột nhiên cảm thấy sực tỉnh, lúc này nàng cuối cùng cũng nhớ ra trên người tên gia hỏa này có quá nhiều điểm cổ quái, điều này nhất thời làm nàng cảm thấy có chút thấp thỏm, lẽ nào tối nay phải về nhà với hắn thật sao?
-Ngươi, ngươi ăn gian! – Mộc Vũ đột nhiên thở phì phì nhìn Đường Kim.
-Mộc Mộc, nàng biết rõ tửu lượng của ta tốt hơn nàng, nàng cũng đã muốn thua cho ta rồi, cần gì phải giả bộ trước mặt mọi người nữa? – Đường Kim thở dài một hơi sau đó dang rộng vòng tay:
-Đi thôi, chúng ta về nhà, ta biết nàng nói chia tay với ta là do giận dỗi nhất thời, thật ra nàng cuxgn không muốn như vậy, đương nhiên ta cũng không muốn chia tay với nàng!
-Thối lắm, lão nương còn lâu mới thua ngươi! – Mộc Vũ nhất thời nóng nảy:
-Được ,lão nương uống tiếp với ngươi.
Mộc Vũ hướng về phía quầy phục vụ:
-Cho hai chai rượu trắng nữa!
-Hai chai không đủ, 4 chai đi! – Đường Kim bổ sung.
-4 chai thì 4 chai! – Mộc Vũ tức khí nói.
Bốn phía mọi người đã có chút ngây ngốc, hai người này điên rồi sao? đùa gì ác vậy? uống nhiều rượu như vậy sẽ chết người đấy.
-Mộc Vũ, Đường Kim, hai người không thể uống như thế, sẽ xảy ra chuyện đấy! – Trần Tuyết vội vàng can ngăn.
-Đúng vậy, bỏ đi, đừng uống nữa, việc gì cũng có thể từ từ thương lượng mà. – một nữ sinh khác cũng khuyên nhủ.
-Lão nương với hắn không có gì để thương lượng hết. – Mộc Vũ phẫn hận nói, nàng hiện tại đang rất bực bội, kể từ sau khi tên gia hỏa Đường Kim xuất hiện, cuộc sống của nàng đã hoàn toàn bị đảo loạn, nhận thức của nàng cũng bị hắn điên đảo, nàng cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn tan vỡ, không thể nào sống như trước kia được nữa.
4 chai rượu trắng được mang ra, Đường Kim nhanh chóng mở nắp chai thì Mộc Vũ đột nhiên giật lấy một chai:
-Lão nương uống trước.
Mộc Vũ dưới cơn bực bội chỉ muốn uống một hơi cho say quên sự đời, cho nên nàng dứt lời liền dốc ngược chai rượu lên định tu, bất quá rượu còn chưa xuống đến miệng thì đã bị Đường Kim giật lại.
-Mộc Mộc, vẫn là để ta uống trước đi. – Đường Kim cười hì hì nói, dứt lời liền dốc ngược chai rượu lại, nhàn nhã như uống nước lọc.
-Tới lượt ta. – Mộc Vũ lại địnhcầm chai khác lên nhưng lần này vẫn bị Đường Kim cướp lấy, một hơi uống cạn.
Chưa kết thúc ở đó, vài phút sau Đường Kim đã giải quyết nốt cả hai chai rượu còn lại trên bàn, thế là cả 4 chai rượu vừa đưa ra đều đã nằm trong bụng hắn.
Lúc này quán ba đã lặng ngắt như tờ, vài trăm cặp mắt đều nhìn Đường Kim như nhìn quái vật, tên vượt bát đản này một hơi nốc hết 6 chai rượu trắng, hắn cmn có phải là người không vậy?
Mộc Vũ nhất thời cũng phát ngốc, tên lưu manh này lẽ nào là yêu quái, nói không chừng hắn là vò rượu ủ mấy vạn năm sau đó thành tinh, chứ nếu không sao lại uống được nhiều như thế?
-Mộc Mộc thân ái, kì thực nàng không uống được nữa rồi, ta biết nàng không muốn công nhận nên khẳng định sẽ nói nàng còn uống được, bất quá ta đã uống hết cả 4 chai rồi, ta nghĩ chắc nàng sẽ không nói mình còn uống được 4 chai nữa chứ? Nếu đã như vậy không bằng nhận thua rồi về nhà với ta đi, ta không muốn nàng say. – Đường Kim nhìn Mộc Vũ, bộ dáng thâm tình nói, hiển nhiên hắn chẳng có chút dấu hiệu say rượu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận