Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 610: Qủa nhiên là đại mỹ nữ

-Tri thức chính là sức mạnh, vẫn là câu nói ấy, lấy lịch sử làm gương! –bộ dáng giả vờ sợ hãi với không cam lòng lúc nãy của Đường Kim và mấy loại cảm súc phẫn nộ, buồn bực, ức chế trong lòng hắn đều đã hết sạch sành sanh, hắn vừa nhấc tay một cái thì một chiếc ghế gỗ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, Đường Kim thong dong nhàn nhã ngồi trên ghế sau đó lại nhấc tay một cái bên cạnh hắn lại xuất hiện một cái bàn, tiếp theo thì vẫy tay vài cái trên bàn lập tức xuất hiện một chai rượu, còn có một chút thịt bò khô.
Xé một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai tóp tép đồng thời nhấc chai rượu lên làm một hớp, trên mặt Đường Kim lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn:
-Hàn Băng a Hàn Băng, ngươi đều đã nói ta không nên ngây thơ như thế, sao ngươi lại thật sự cho rằng ta ngây thơ như thế chứ? Nói cho cùng thì ngươi vẫn là đánh giá quá cao chính mình, thực ra ngươi chỉ là một nữ nhân ngực to nhưng mà không có não mà thôi.
Hàn Băng không lên tiếng, hai tay của nàng dường như vẫn đang ở trong trạng thái chiến đấu, một tay muốn bóp chết Đường Kim còn một tay lại ngăn cản hành động của chính mình, người nàng đang khẽ run rẩy, trong thể nội dường như đang có một cuộc đấu tranh rất kịch liệt.
-Kỳ thật từ mức độ nào đó mà nói thì ta nên cảm tạ ngươi, nếu như không phải ngươi ép ta phải ở lỳ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh gần hai năm thì chắc ta sẽ chẳng bao giờ dành thời gian để nghiên cứu những loại thư tịch ở trong này, đồng dạng cũng không thể có được liên hệ càng chặt chẽ hơn với Thiên Đạo Tiên Cảnh, nếu như không có tiền đề như hai cái trên thì ta cũng sẽ không thể tại lúc mà ngươi có ý đồ khống chế ta khống chế ngươc lại ngươi được. – Đường Kim vừa tự rót tự cạn một ly vừa chậm rãi nói, gần hai năm nhẫn nại hắn cuối cùng cũng chờ được cơ hội phản kích, không thể không nói lúc này tâm tình hắn đúng là vô cùng thoải mái.
Đôi tay của Hàn Băng cuối cùng cũng dừng tranh đấu, nàng nhìn Đường Kim ngữ khí đầy băng lãnh:
-Đường Kim, ta không biết ngươi bằng cách nào có thể phá giải được Truy Hồn Tỏa, nhưng cho dù như thế ngươi cho rằng chỉ bằng tu vi Trúc Cơ kỳ của ngươi mà cũng có thể khống chế được Nguyên Anh kỳ cao thủ sao?
-Nói ngươi ngực bự không có não ngươi còn không phục. – Đường Kim than nhẹ một cái:
-Ờ…phải rồi, nói thật là ta còn chưa biết ngực của ngươi có bự hay không, hôm nay ta nhất định phải nhìn một cái mới được, ừm…không đc, ta phải xem mặt ngươi trước đã, nhỡ đâu ngươi lớn lên xấu xí thì ta cũng chẳng có tâm tư mà nhìn ngực ngươi nữa.
Nhấc chai rượu lên làm thêm một hớp nữa, Đường Kim tiếp tục nói:
-ờ…Hàn Băng, mau bỏ khăn che mặt xuống để chủ nhân nhìn kỹ ngươi một chút xem nào.
-Không thể nào…không… - thân thể của Hàn Băng một lần nữa lại bắt đầu run rẩy, trong ánh mắt đầy vẻ đấu tranh kịch liệt nhưng một giây sau thì tấm lụa che mặt của nàng đã rời khỏi mặt nàng, một khuôn mặt tuyệt sắc cũng lập tức xuất hiện trước mặt Đường Kim.
-Ồ…quả nhiên là đại mỹ nhân. – Đường Kim rất hài lòng gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu cảm thấy nghi hoặc:
-Nhưng mà Hàn Băng đại mỹ nhân, sao ngươi lại giống Băng Tuyết Liên đến vậy cơ chứ?
Khuôn mặt của Hàn Băng xác thực là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại cực kì giống với khuôn mặt của Băng Tuyết Liên, nếu như hai người đứng gần nhau thì có nói bọn họ là tỷ muội, mọi người cũng đều sẽ tin tưởng.
-Cái này…làm sao có thể… - khuôn mặt phi thường tuyệt mỹ của Hàn Băng đang bắt đầu đỏ rực lên, trong ánh mắt của nàng thì tràn đầy vẻ khó tin.
-Ngươi có biết không? Sở dĩ ngươi bị như thế này là còn phải cảm ơn một vị cung chủ đời trước của Băng Cung các người, đương nhiên ta cũng phải cảm tạ chủ nhân đời trước của Vòng tay Thiên Đạo nữa, vị cung chủ Băng Cung đó của các người cũng đã từng dùng thủ đoạn y hệt đối với chủ nhân đời trước của Vòng tay Thiên Đạo, đáng thương cho vị chủ nhân của Vòng tay Thiên Đạo kia mãi đến khi vị Băng Cung cung chủ ấy chết đi thì mới coi như được giải thoát, nhưng cũng chính vì như thế hắn mới dốc hết tâm tư để nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp để làm cho chủ nhân của Vòng tay Thiên Đạo không bao giờ bị Băng Cung các người khống chế nữa. – Đường Kim
khá là kiên nhẫn giải thích:
-Thật giống như câu nói lúc trước của ta, tri thức chính là sức mạnh, lúc ta xem hết số thư tịch trong này ta mới tìm ra được biện pháp kia được dấu trong sách, còn ngươi sợ rằng sẽ không bao giờ nghĩ tới từ hơn một năm trước ta đồng dạng cũng chờ mong ngày hôm nay thật mau đến phải không?
Lại uống thêm một ngụm rượu nữa, Đường Kim nhẹ nhàng phun ra một câu:
-Bây giờ , mau cởi hết y phục ra cho ta!
-Ta…sau này…ta nhất định sẽ…giết ngươi…ơ… - Hàn Băng cắn chặt răng, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ cũng như thống khổ, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa, lúc thì phẫn nộ lúc thì thuận theo, lúc không cam lòng, lúc lại bất lực… nhưng cho dù nàng nói dì hay biểu tình trên mặt nàng biến đổi như thế nào thì hai tay nàng dường như đã bắt đầu vô thức mà cởi dần thắt lưng.
-Ta nghĩ ngươi khẳng định không biết cái mà ngươi gọi là Truy Hồn Tỏa kỳ thực lúc sớm nhất không phải là do Băng Cung sáng tạo ra mà nó vốn có tên là Đồng Tâm Tỏa ( Đồng Tâm Kết ), đó vốn là tiên thuật do một đôi tình lữ sáng tạo ra, mục đích của họ chỉ là để cho đối phương có thể biết được vị trí của mình đồng thời bọn họ còn có thể tâm linh tương thông, vĩnh viễn không phân ly. – Đường Kim tiếp tục chậm rãi kể:
-Chỉ tiếc là đôi tình lữ sáng tạo ra môn tiên thuật này vạn vạn không ngờ rằng sau khi Băng Cung các người có được nó thì lại tiến hành cải tạo, không chỉ biết nó thành một thứ truy hồn đoạt mệnh mà còn muốn dùng nó để khống chế người khác.
Đường Kim vừa ngồi vừa đĩnh đạc nói, còn kiện váy trắng trên người Hàn Băng thì đang từ từ rời khỏi thân thể nàng, bởi vì sâu trong nội tâm nàng vẫn đang kháng cự kịch liệt cho nên tốc độ cởi y phục khá là chậm.
Nhưng mà Đường Kim cũng không vội, hắn lại lên tiếng:
-Chỉ tiếc là các ngươi có thể thay đổi công dụng của Đồng Tâm Kết thì chúng ta cũng có thể, sở dĩ ta chờ đợi lâu như vậy cũng là vì muốn đợi ngươi phát động Đồng Tâm Kết trước thì ta mới có thể đem tác dục của nó chuyển ngược lại,ngươi có biết không? Ta nghĩ bây giờ điều đặc sắc nhất là ngươi rõ ràng biết mình bị khống chế nhưng là không thể nào thoát khỏi sự khống chế của ta, ngươi không có mất đi tư tưởng của mình , ngươi không phải là một con rối nhưng ngươi vẫn là nữ nô xinh đẹp của ta…haha…ta nghĩ trên thế giới này chắc không có ai có thể có một nữ nô Nguyên Anh kỳ xinh đẹp thế này đâu nhỉ?
Chiếc váy trắng trên người Hàn Băng cuối cùng cũng tiếp đất, thân thể hoàn mĩ của nàng bắt đầu lộ ra ngoài, trong mắt Đường Kim lập tức lóe lên một tia lửa nóng, không thể không thừa nhận nữ nhân độc ác này bất luận là dung mạo hay là dáng người đều là siêu nhất lưu, dường như không thu kém bất kỳ nữ nhân nào cả.
-Haiz..kỳ thực với dung mạo và dáng người của ngươi nếu như thật lòng thật dạ thì muốn trói buộc một nam nhân quả thật là rất rễ dàng, nhưng mà ngươi lại luôn cho rằng mình thân phận cao quý mà khinh thường dùng loại thủ đoạn kia. – Đường Kim lại than nhẹ một cái sau đó bỏ chai rượu xuống và đứng dậy từ từ đi về phía Hàn Băng:
-Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, thật ra ngươi không hề cao quý như thế, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nô nhỏ bé mà thôi, bây giờ trong mắt ta thì một viên kẹo đường đều cao quý hơn ngươi, ờ…phải rồi, Đường Đường là tên gọi của cún yêu của bạn gái ta.
Đi tới trước mặt Hàn Băng, Đường Kim dùng một tay đặt lên một bên má của nàng, cười xán lạn:
-Hàn Băng đại mỹ nhân, ngươi nói xem bây giờ ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận