Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1007: Để nàng ngủ trước mười hai giờ

-Hôm nay ta xin nghỉ làm sớm. – Kiều An An cười ngọt ngào:
-Bất quá ta cũng không phải là đặc biệt tới tìm chàng, ta tới đây là có việc khác, chẳng qua là trùng hợp gặp chàng đang cãi nhau với người ta thôi.
-Thất tiên nữ, nàng tới đây làm gì? – Đường Kim có chút kinh ngạc hỏi.
Kiều An An cười cười:
-Chồng, tạm thời phải giữ bí mật cái đã, mấy ngày nữa chàng sẽ biết.
Ngừng một chút, Kiều An An lại nói:
-Tối nay ta không ở cùng chàng được, ta còn phải đi làm xong việc kia đã, đợi mọi thứ xong xuôi ta sẽ đi tìm chàng.
-Cũng được. – Đường Kim cũng không tò mò xem là việc gì, nữ nhân thích giữ lại một chút bí mật nhỏ cũng là điều bình thường.
-Vậy ta đi trước đây nha. – Kiều An An nhẹ nhàng nhón chân hôn lên má được một cái rồi mới buông cánh tay hắn ra và rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Kiều An An, đợi nàng đi khuất tầm mắt Đường Kim mới quay người đi về phía sân trường, bây giờ có lẽ cũng đã đến giờ hắn có thể đi đón Lạc Phỉ Phỉ rồi.
… Tr
ên sân trường, ngày huấn luyện quân sự thứ hai của tân sinh viên sắp kết thúc.
-một hai ba bốn…hai hai ba bốn…
Mọi người đang bị luyện chạy, vừa chạy vừa hô một hai ba bốn, thanh âm tuy không lớn nhưng khá là náo nhiệt.
Đội ngũ chạy khá là đều, khẩu hiệu cũng hô đều tăm tắp, chỉ là đột nhiên rất ngũ bỗng nhiên xuất hiện một chút hỗn loạn, sau đó chỉnh thể cả đội ngũ liền tán loạn, bởi vì sự nhiệt tình của mọi người vừa mới bị một tên gia hỏa đả kích.
Trên sân trường xuất hiện một tên gia hỏa không mặc quân phục, nếu như hắn không phải là tân sinh viên thì điều này không có vấn đề gì, nhưng mọi người đều biết hắn là tân sinh viên, hơn nữa hôm qua còn vừa tán được một mỹ nữ giáo quan.
Thấy Đường Kim xuất hiện mọi người liền vô thức liếc về phía mỹ nữ giáo quan xinh đẹp nhất kia một cái. Hôm qua mọi người đã hỏi thăm được tên nàng là Lạc Phỉ Phỉ.
Đường Kim không nhanh không chậm đi về phía Lạc Phỉ Phỉ, mặt cười tươi roi rói, Lạc Phỉ Phỉ vốn đang dẫn đội một đội nữ sinh chạy đều vừa thấy Đường Kim nàng chợt dừng lại:
-Nghiêm.
-Nghỉ.
-giải tán!
Thời gian còn chưa tới nhưng Lạc Phỉ Phỉ đã trực tiếp cho những nữ sinh kia nghỉ, cả đám nữ sinh thấy vậy đều sung sướng hoan hô, nhất thời chỉ số hảo cảm của Đường Kim trong mắt các nàng liền tăng mạnh, đúng là người tốt a, hắn vừa xuất hiện thì các nàng đã không phải chịu khổ nữa.
Còn Đường Kim thì lúc này đã tới trước mặt Lạc Phỉ Phỉ, như làm ảo thuật biến ra một đóa hoa hồng:
-Thân ái, tặng nàng một đóa hoa.
-Cảm ơn chàng. – Lạc Phỉ Phỉ cười ngọt ngào một cái rồi nhận lấy bông hoa, sau dó dưới ánh mắt của bao nhiêu người trực tiếp ôm cổ Đường Kim hôn nhẹ lên má hắn một cái.
-hú hú… - mấy nữ sinh vừa mới được nghỉ sớm thấy vậy liền hoan hô:
-Lạc giáo quan , hôn cái nữa đi…
Tuy rằng nam sinh đều hâm mộ đố kị hận Đường Kim nhưng nữ sinh lại không có tâm tư ấy, đặc biệt là những nữ sinh vừa được Đường Kim giải thoát thì càng lớn tiếng hoan hô.
-Hôn nữa đi.
-Hôn kiểu pháp ý..
-ít nhất cũng phải ba phút.

Thấy những nữ sinh xung quanh cổ vũ như thế, Đường Kim cũng cười xán lạn với Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái, nàng nghe thấy quần chúng đang nói gì không?
-đi thôi. – Lạc Phỉ Phỉ tất nhiên là không dám ôm hôm thắm thiết với Đường Kim trước mặt bao nhiêu sinh viên thế này, nàng ôm lấy tay hắn thấp giọng nói:
-Ta tốt xấu gì cũng là một giáo quan, ít nhất cũng phải bảo trì một chút uy nghiêm trước mặt sinh viên, hơn nữa nếu làm quá lên nhà trường sẽ chú ý đó.
Lạc Phỉ Phỉ kéo Đường Kim rời khỏi sân bóng, cùng tới một quán ăn trong trường.
Quán ăn Thiên Bằng Hồ.
Cái tên rất nho nhã nhưng thực chất lại là một quán cơm bình dân, bất quá khá là đông khách, đặc biệt là đoạn thời gian này thường chật kín sinh viên tới ăn.
Hai người tìm một cái bàn rồi ngồi sát cạnh nhau, gọi vài món ăn xong thì thấy Lạc Phỉ Phỉ cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
-Chồng, tối nay ta phải về phòng khách nhà trường ngủ. – đợi đồ ăn được đưa lên, Lạc Phỉ Phỉ vùa ngáp vừa nói với Đường Kim:
-Ta buồn ngủ quá, tối qua chàng không cho người ta ngủ tí nào cả, hôm nay tí nữa thì ta ngủ luôn ngoài sân trường đó.
-Thân ái, tối nay ta đảm bảo sẽ cho nàng ngủ trước mười hai giờ. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Chồng, chàng nói lời phải giữ lời đó, nếu không ngày mai ta không lên lớp nổi mất. – Lạc Phỉ Phỉ cả ngày hôm nay đều rất buồn ngủ.
Hai người đang ăn thì Đường Kim đột nhiên buông đũa xuống, trừng mắt nhìn sang phía đối diện, bởi vì ở hai ghế đối diện vừa có hai nam sinh ngồi xuống.
Hai tên này một cao một thấp, tên cao kều kia phải cao đến 1m8, thân hình khôi ngô, tướng mạo cũng không tệ, còn tên thấp hơn khoảng 1m7, người gầy gầy, hốc mắt hõm sâu, hình như là loại người thường xuyên thiếu ngủ hoặc là phóng túng quá độ.
Bất quá trên người tên này từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, trên tay còn là một chiếc đồng hồ rolex bản hàng hiếm, còn tên cao lớn kia cũng một thân hàng hiệu nhưng nếu là người biết hàng liền sẽ phát hiện ngay ra là hàng fake, nhưng điều kì lạ là cây đồ giả của hắn lại giống hệt với cây đồ thật của tên thấp hơn kia, việc trùng hợp như thế chỉ có thể nói là cố ý mà thôi.
Cặp đôi này không phải là cao phú soái ( cao to, đẹp trai, nhà giàu) và lùn nghèo xấu, mà càng giống cao to đẹp trai nhưng nghèo kết hợp với một tên lùn xấu nhưng giàu. Lúc này ánh mắt của cả hai đang rơi vào trên người Lạc Phỉ Phỉ, hơn nữa thần sắc hoàn toàn không giấu diếm vẻ thèm thuồng.
-Bên kia còn hai chỗ trống kìa. – Đường Kim nhìn hai người kia, nhàn nhạt nói.
-Bọn ta thích ngồi ở đây. - tên nam sinh thấp hơn vẫn không rời ánh mắt khỏi Lạc Phỉ Phỉ:
-Xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Hoa Long, mọi người đều gọi ta Hoa thiếu.
Hai từ Hoa thiếu vừa ra khỏi miệng thì không ít ánh mắt trong quán ăn đều tập trung về phía này, tuy rằng đại học Thiên Nam có đén hàng vạn sinh viên, đại bộ phận mọi người đều không quen biết nhau, nhưng mà hai từ kia thì lại có không ít người nghe qua, bởi vì tên gia hỏa này là kẻ có xú danh hoa tâm đại thiếu nổi tiếng nhất khoa tiếng Anh.
Khoa tiếng Anh lúc nào cũng trong tình trạng nữ nhiều hơn nam, nam sinh trong đó lúc nào cũng được coi như bảo bối, Hoa thiếu này cũng nhìn thấy điểm ấy nên mới ở trong khoa tác oai tác quái lăng nhăng khắp nơi, nghe nói số nữ sinh bị dính độc thủ của hắn đã lên đến hai con số, hơn nữa nhà hắn lại giàu có, hắn học tiếng anh là để chuẩn bị di dân, nữ sinh đều bị hắn chơi chán xong bỏ, còn tên đi theo hắn thì sẽ nhân cơ hội mà xuống tay, đem nữ sinh kia ruồng bỏ một lần nữa, có thể nói phong cách của hai tên này khá là bỉ ổi.
Tên gia hỏa đi theo hắn kia nghe nói họ Cẩu, còn tên thật thì đều bị mọi người bỏ qua, ai ai cũng gọi hắn là Hoa Cẩu, hai tên kết hợp với nhau trở thành một cặp đôi tiếng xấu vang xa Hoa thiếu và Cẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận