Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 835: Trước tiên uống một chén rượu giao bôi

(Rượu giao bôi (giao bôi tửu) : theo phong tục cũ hai cốc rượu buộc với nhau bằng sợi tơ hồng, khí cưới nhau cô dâu chú rể đổi chén mà uống)
-Được rồi, ta không có hứng thú dây dưa với đám tôm tép các ngươi, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng đừng mong rời đi, còn nữa, đừng có tự mình thích gợi đòn, nếu không ta tùy thời đều có thể cho các ngươi tàn phế suốt đời đấy! – Đường Kim có chút thiếu kiên nhẫn phun ra một câu, sau đó vẫy tay:
-Này, vài người tới đây, đem đồ trên đây đều mang hết đi, sau đó bê lên một bàn mới cho ta, ta và Phỉ Phỉ thân ái muốn ăn tối!
-Mau, làm theo đi! – Tam gia laajlp tức nói, đồng thời chỉ huy mấy người phục vụ nhanh chóng đem đồ trên bàn dọn đi, không tới ba phút sau, một bàn thức ăn mới đã được dọn lên.
-Thân ái, uống ly rượu đi. – Đường Kim mở một chai rượu vang, rót đầy hai li, hướng Lạc Phỉ Phỉ cười xán lạn:
-Không bằng chúng ta trước tiên uống một li giao bôi đ?
-Ta không uống rượu. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, trong lòng thì thầm nghĩ tên vương bát đản này tám phần là muốn chuốc cho nàng say để làm chuyện xấu rồi.-được rồi, không uống cũng được, kì thực ta cũng không thích uống rượu. – Đường Kim cũng không tiếp tục khuyên nàng, hắn gắp một miếng đậu phụ đưa tới bên miệng Lạc Phỉ Phỉ:
-Tới, ăn một miếng đậu phụ đi, nghe nói ăn đậu phụ tốt cho da.
Lạc Phỉ Phỉ vốn đang cảm thấy kinh ngạc vì tên gia hỏa này không có tiếp tục ép mình uống rượu, nhưng mà vừa nghe được lời này thì nàng lập tức có chút phiền muộn:
-Ngươi có ý gì? Chê làn da của ta không tốt cóphải không?
Làn da của Lạc Phỉ Phỉ màu lúa mạch, không tính là trắng, đương nhiên loại da này nhìn cũng tương đối có ý vị, chỉ là Đường Kim nói như thế làm nàng hiểu làm rằng tên gia hỏa này chỉ thích da trắng.
-Ách, thân ái, làn da của nàng rất tốt a, ta gắp đậu phụ cho nàng bởi vì ta thích ăn đậu phụ mà thôi. – Đường Kim nghiêm trang nói, cuối cùng còn ghé sát vào tai Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, ta thích ăn đậu phụ của nàng, bởi vì lát nữa ta muốn ăn đậu phục của nàng cho nên bây giơ ta mới gắp đậu phụ cho nàng, như thế mới công bằng hí hí…
-Lưu manh…ư..! – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng hiểu ý của Đường Kim, sắc mặc khẽ đỏ lên, mở miệng vừa mắng hai tiếng thì một miếng đậu phụ đã nằm gọn trong miệng nàng.
Nhất thời Lạc Phỉ Phỉ chỉ muống bóp chết tên hỗn đản này, đây là loại người gì chứ?
Bên này Lạc Phỉ Phỉ đang phiền muộn không thôi, nhưng trong mắt mấy trăm người ở đây thì hai người này đang đùa giỡn trêu ghẹo nhau, chàng chàng thiếp thiếp đừng nói là có bao nhiêu thân mật.
-Mỹ nữ kia rốt cuộc là ai? Dáng người ngon như vậy.
-Còn có thể là ai nữa, Lạc đại tiểu thư Lạc Phỉ Phỉ chứ a, hưa hưa, bộ quân phục kia nhìn thật dụ hoặc a!
-Lạc Phỉ Phỉ, rất nổi tiếng sao? sao ta lại chưa nghe qua nhỉ?
-Lấy tầng thứ của ngươi tự nhiên là chưa nghe qua rồi, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, Tôn đại thiếu gia Tôn Bác và Bành đại thiếu gia Bành Dật Phong đều thích Lạc Phỉ Phỉ đấy, ngươi nhìn khuôn mặt nàng, dáng người kia… ở Lạc Bắc này có ai sánh được với nàng không hả?
-Không biết, dù sao ta cũng chưa gặp qua.
-Trách không được tên tiểu tử Đường Kim kia dám thái độ với Tôn Bác và Bành Dật Phong a, hắn dám tán gái của hai ngươi kia, tuyệt đối là hạng trâu bò…
-Còn phải nói sao, không phải là mãnh long không quá giang, ngươi thực sự cho rằng người ta là kẻ ngốc tự mình tới tìm chết sao?
..
Vài trăm người cùng thì thầm nghị luận thân phận và lai lịch của Lạc Phỉ Phỉ, có mấy người càng là vô cùng hâm mộ Đường Kim, tên gia hỏa này ôm mỹ nữ thân mật trước mặt mấy trăm người, loại vương bát đản khoe người yêu này nàng bị thiêu chết a, chỉ tiếc là con hàng kia quá trâu bò, bọn họ chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Cứ như thế, trong gần nửa giờ đồng hồ sau, vốn là thọ yến Tam Lạc hội tam gia đã trở thành bữa cơm tình lữ của Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ, còn về mấy trăm người tới tham gia thọ yến thì đều trở thành khán giả, Đường Kim bình tĩnh ăn như trốn không người, thỉnh thoảng còn bón cho Lạc Phỉ Phỉ ăn, có đôi khi còn hôn nàng một cái, nhìn bề ngoài quả là lạc thú vô cùng.
Đương nhiên trừ những người đang vây xem thì còn có một vài người bắt đầu gọi trộm điện thoại, ví như tam gia, hắn hiển nhiên là phải gọi điện báo cho Tôn Bác rồi.
Tiểu cửu trúng đạn nên không thể rời đi, nhưng mà Đường Kim đã giúp hắn cầm máu, hắn hiện tại vẫn chưa muốn tên gia hỏa kia mất máu mà chết, sự việc lần này mấu chốt vẫn nằm trên người tên tiểu cửu này.
-Này, có cần thiết phải đợi ở đây không, nếu ngươi thực sự muốn gặp hai người kia, để ta gọi điện cho chúng, chúng nhất định sẽ lập tức tới. – Lạc Phỉ Phỉ rất không quen với tràng diện như thế nào, thân mặt với nam nhân ở trước mặt bao nhiêu người làm nàng có một chút cảm giác thiếu tự tại.
-Thân ái à, loại nhân vật nhỏ nho này sao có thể để nàng đích thân gọi điện được? – Đường Kim lắc đầu:
-Phỉ Phỉ, nàng phải ghi nhớ một chuyện, nàng là nữ nhân của ta, nàng phải cao quý hơn đám ngu ngốc kia.
-Cao quý cái đầu ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ không nhịn được nữa trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Còn nữa, đừng có lúc nào cũng nữ nhân của ta nữ nhân của ta, ta còn chưa phải là nữ nhân của ngươi!
-Nữ nhân a, chính là một loại sinh vật xinh đẹp nhưng mà khẩu thị tâm phi. – Đường Kim bắt đầu cảm khái.
Đúng vào lúc này thì phía cửa truyền tới một trận náo động, một nam tử thanh niên tiến vào, thấy nam tử kia, cặp mắt của tam gia lập tức sáng lên, vội vàng đi lên nghênh đón:
-Tôn đại thiếu, người tới rồi!
Tôn đại thiếu?
Ngh cách xưng hô này những người khác của Tam Lạc hội mới hiểu ra, vị này chính là Tôn đại thiếu gia Tôn Bác, lúc này trong lòng mọi người đều cảm thấy có chút hoang đường, một câu nói của Đường Kim vậy mà thực sự có thể gọi Tôn đại thiếu tới sao?
Tôn Bác gật đầu với tam gia một cát, không nói gì mà đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh một đôi nam nữ rất nổi bật đã đập vào tầm mắt của hắn, chính là Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ, hắn lập tức đi tới bên này.
-Có thể ở Lạc Bắc gặp được Đường huynh đại danh đỉnh đỉnh đúng thật là vinh hạnh của Tôn Bác ta, ta vừa mới biết Đường huynh tới Lạc Bắc, có gì đón tiếp không được chu toàn, mong Đường huynh bỏ quá cho. – Tôn Bác nhìn thẳng vào Đường Kim, căn bản không liếc qua Lạc Phỉ Phỉ một chút nào.
Tôn Bác khách khí thậm chí là thái độ cung kinh của hắn càng làm cho không ít người giật mình sửng sốt, xem ra tên điên tùy ý có thể nổ súng này không phải người bình thường a!
Đường Kim ngẩn đầu nhìn Tôn Bác, tên gia hỏa này tướng mạo rất bình thường, không cao không thấp, không béo không gầy, không đẹp trai cũng không xấu, thực sự quá trung dung, không có gì đặc sắc.
-Đừng có xưng huynh gọi đệ với ta, ta không quen ngươi, cũng không có hứng thú quen ngươi. – Đường Kim lên tiếng nhàn nhạt nói:
-Được rồi, ngươi đợi ở một bên đi, vẫn còn mười phút nữa mới đến kì hạn nửa tiếng, đợi tên ngu ngốc họ Bành kia tới, ta sẻ tính đồng thời tính sổ với các ngươi.
-Đường huynh giáo huấn phải lắm, là Tôn mỗ trèo cao rồi. – Tôn Bác mặt không đổi sắc, lùi sau vài bước, ngồi xuống một cái bàn gần đó, kiên nhẫn chờ đợi.
-Ờm, thân ái à, tên gia hỏa này nhìn khá là thật thà. – Đường Kim quay đầu nhìn Lạc Phỉ Phỉ cười hì hì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận