Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 774: Ta tới chính là để tìm ngươi.

Sắc mặt nam thanh niên kia đột nhiên trở nên khó coi, trong mắt càng là biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Kì thực kể từ lúc Đường Kim và Băng Di bước vào trong căn phòng này thì nam thanh nhiên tuổi sàn sàn Phan Tiểu Cường này vẫn luôn bảo trì một trạng thái khá là trấn định, thái độ của hắn tương đối thờ ơ lạnh nhạt, nhưng bây giờ hắn không còn trấn định nữa, chỉ bởi vì câu nói vừa rồi của Đường Kim đã nói toạc ra thân phận của hắn, thân phật thận của hắn thậm chí đến cả Phan Tiểu Cường cũng không biết!
-A…ngứa quá…đau… Tông thần y, mau giúp ta…á… - Phan Tiểu Cường bắt đầu rên la thảm thiết, hắn bây giờ không chỉ ngứa ngáy không chịu nổi mà khắp mọi chỗ trên người còn truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, thông thường mà nói đau đớn sẽ làm cho hết ngứa ngáy, nhưng vấn đề bây giờ là chỗ ngứa trên người Phan Tiểu Cường và chỗ đau hoàn toàn không giống nhau, hay nói cách khác, lúc này hắn vừa đau lại vừa ngứa.
-Ồn ào quá! – Đường Kim đạp một cái lên người Phan Tiểu Cường, đem hắn đạp bay sang một bên.
Phan Tiểu Cường vẫn thống khổ lăn lộn dưới đất nhưng không thể phát ra nổi một chút âm thanh nào nữa, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Một chiêu này của Đường Kim làm cho tên gọi là Tông thần ý Tông Tứ Bình kia sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn nhìn Đường Kim, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi:
-Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta từng gặp nhau sao?
-Ta là Đường Kim, bất quá trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Nói ra thì Độc tông tuy nhiều kẻ ngu ngốc nhưng ngươi cũng tính là thông minh, ngươi ở kinh thành chuyên hạ độc người ta rồi sau đó lấy danh nghĩa chuyên trị bệnh nan ý khó trị để giải độc cho những người này, lấy độc thuật cùi bắp của ngươi mà ở không cũng có thể buff được cái danh hiệu Tông thần y, những ngày qua chắc ngươi sống rất thoải mái nhỉ?
-Đường Kim? – Tông Tứ Bình sắc mặt khẽ biến:
-Ngươi là Đường Kim đã từng hạ độc Hứa Nha Nha kia?
-Ý? – lần này Đường Kim thực sự có chút kinh ngạc:
-Thì ra ngươi chính là cái tên biến Hứa Nha Nha thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ?
Sắc mặt Tông Tứ Bình lại biến đổi, hắn cuối cùng cũng xác định, đây xác thực là tên Đường Kim độc thuật cao cường hơn hắn kia.
Thật ra sau khi Tông Tứ Bình giải độc không thành cho Hứa Nha Nha, hắn vẫn không cho rằng độc thuật của Đường Kim hơn mình được bao nhiêu, vì dù sao phá hoại lúc nào cũng dễ dàng hơn sửa chữa, hạ độc cũng đồng dạng dễ dàng hơn giải độc rất nhiều, giống như người bình thường cũng có thể hạ độc với người khác, nhưng nếu bọn họ muốn giải độc thì chắc chắn là sẽ không làm được, cho nên lúc đó Tông Tứ Bình tuy rằng vẫn nghĩ độc thuật của Đường Kim không tệ nhưng cũng không nghĩ rằng hắn cao minh hơn mình.
Nhưng vừa mới gần đây, Đường Kim sau khi mất tích hai năm đã quay trở lại, vèo một cái đã giải được độc cho Hứa Nha Nha, hơn nữa còn cho nàng từ bộ dáng như xác ướp kia khôi phục lại bình thường. Lúc này Tông Tứ Bình mới ý thức được độc thuật của Đường Kim xác thực là cao minh hơn mình rất nhiều.
Hơn nữa vừa rồi hắn có âm thầm thử hạ độc với Đường Kim nhưng không thành công, mà Đường Kim hạ độc Phan Tiểu Cường thì hắn không hề phát giác được một chút manh mối gì, điều này càng làm Tông Tứ Bình ý thức được cách biệt của hai người.
-Đường Kim, nếu như chúng ta là người đồng đạo thì ân oán của ngươi và Phan Tiểu Cường, ta sẽ không nhúng tay vào! – Tông Tứ Bình lại lên tiếng:
-Ta xin cáo từ trước!
Tông Tứ Bình chỉ muốn nhanh chóng rút thân ra khỏi chuyện này, hắn vừa dứt lời liền lập tức tức quay người định rời đi, trong lòng hắn vẫn luôn có một dự cảm không tốt, tựa hồ như nếu không đi ngay thì hắn sẽ không còn cơ hội để rời đi nữa!
Chỉ tiếc là Tông Tứ Bình vừa mới bước được vài bước thì Đường Kim chỉ tùy ý động thân một cái đã chặn trước mặt hắn, làm hắn không thể nào đi tiếp được.
-Đường Kim, ngươi đây là có ý gì? – trong lòng Tông Tứ Bình khẽ nhảy lên một cái, trên mặt khẽ xuất hiện một chút nộ ý.
-Loại tép riu như Phan Tiểu Cường không xứng có ân oán gì với ta. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Tông Tứ Bình, ta chính là tới tìm ngươi.
-Cái gì? – sắc mặt Tông Tứ Bình đại biến, hắn nhịn không được hỏi:
-Ta nghe thấy rõ ràng người ngươi muốn tìm là Phan Đức Quang!
Hiển nhiên cuộc đối thoại lúc trước của Đường Kim và Phan Tiểu Cường, Tông Tứ Bình cũng nghe thấy, cũng chính vì thấy Tông Tứ Bình mới cho rằng Đường Kim tới tìm Phan gia để tính sổ.
-Ta tới tìm Phan Đức Quang chẳng qua là vì nghe nói kẻ được xưng là Tông thần y kia đang trị bệnh cho hắn mà thôi. – Đường Kim nhành nhạt nói:
-Có điều là nếu đã tìm được ngươi trước vậy thì cũng không cần tìm tên Phan Đức Quang kia nữa.
Vừa dứt lời Đường Kim liền dùng tốc độ cực nhanh vươn tay ra, chính xác túm lấy cổ họng Tông Tứ Bình.
Tông Tứ Bình cả kinh ,hắn muốn giãy dụa nhưng lại phát hiện mình không còn chút khí lực nào nữa, nhất thời hắn chỉ có thể tiếp nhận một sự thật đó là Đường Kim không chỉ có độc thuật cao minh hơn hắn, mà Đường Kim còn là người trong Tiên môn, tu vi cũng hơn hắn rất xa!
Trong chớp mắt, một cỗ khí tức tử vong bao trùm lấy hắn, Tông Tứ Bình cảm nhận được lực lượng vô cùng cường đại tới từ bàn tay của Đường Kim, lúc nào cũng có thể bóp nát yết hầu của hắn, mà hắn chỉ giống như con dê đã lên bàn mổ, không có chút sức phản kháng nào.
-không liên quan tới ta, thực sự không liên quan tới ta, tất cả đều là kế hoạch của Phan Tiểu Cường, là hắn mách nước cho ta hạ độc người khác, sau đó lại giả làm thần y trị bệnh cho họ, đến cha của hắn Phan Đức Quang cũng là hắn bảo ta hạ độc, cho dù ngươi có tới báo thù cho ai thì Phan Tiểu Cường mới là chủ mưu! – Tông Tứ Bình không thể nào chống lại được nỗi sợ hãi trong lòng, hắn có lắp bắp chưa đánh đã khai.
Đến lúc này Tông Tứ Bình vẫn còn chưa biết nguyên nhân chân chính làm Đường Kim tới tìm hắn, hắn vẫn còn cho rằng là do gần đây mình hại một số người nên mới đắc tội Đường Kim.
-Nói như vậy thì ngươi cũng không thông minh như ta nghĩ rồi! – Đường Kim lắc đầu, hắn chỉ là có chút không ngờ được tên gia hỏa Phan Tiểu Cường kia lại dám gài cả cha mình, cùng Tông Tứ Bình cấu kết tính kế cả Phan Đức Quang.
Chỉ có điều Đường Kim cũng không có mấy hứng thú với chuyện này, người hắn muốn tìm chỉ có mình Tông Tứ Bình mà thôi.
Đường Kim sẽ siết chặt ngón tay, mặt Tông Tứ Bình lập tức chuyển sang màu tím đỏ, biểu tình vô cùng thống khổ, hắn muốn cầu xin nhưng lại nói không nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt van nài nhìn Đường Kim.
-Biết Tông Minh đang ở đâu không? – Đường Kim khẽ thả lỏng ngón tay một cái, nhàn nhạt hỏi.
-Biết, biết…khụ..khụ.. – Tông Tứ Bình hít lấy hít để không khí, sau đó mới ho khụ khụ vài cái.
Đường Kim đột nhiên buông tay ra sau đó ngón tay khẽ búng một cái, một viên thuốc nhỏ lập tức bay vào trong miệng Tông Tứ Bình, Tông Tứ Bình còn chưa kịp phản ứng thì viên thuốc kia đã tuột xuống cổ họn, nhanh chóng tan ra và trôi xuống dưới bụng.
-Ngươi, ngươi vừa cho ta ăn thứ gì? – Tông Tứ Bình kinh hoàng hỏi.
-Trong vòng 24 giờ, nếu như ngươi có thể làm cho Tông Minh xuất hiện ở kinh thành thì ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. – Đường Kim nhàn nhạt nói một câu rồi lập tức quay người đi tới bên cạnh Băng Di, ôm lấy eo thon của nàng:
-Chúng ta đi thôi.
Nhưng đúng vào lúc này thì cửa phòng làm việc lại bị người đẩy ra, một trung niên nam nhân nhìn bề ngoài khoảng hơn 40 tuổi bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận