Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 716: Nam nhân có tiền là được.

Diệp Tiểu Mạn lúc mới đầu không chịu đáp ứng nhưng thấy bốn đứa nhỏ cứ cố chấp muốn như thế, sau khi hỏi thêm ý kiến của Kiều An An thì Kiều An An cũng thấy lúc trước Diệp Tiểu Mạn sống quá khổ sở, bây giờ xác thực là nên sống cuộc sống thuộc về chính mình, hơn nữa bốn đứa con gái của nàng cũng hi vọng như vậy cho nên tốt nhất là nàng nên đáp ứng.
Thế là cuối cùng Diệp Tiểu Mạn cũng đồng ý, nàng rời khỏi biệt thự trên núi, thuê một căn hộ bình thường trong thành phố, sau đó bắt đầu tìm một công việc mới, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, lúc mới bắt đầu nàng còn hay nhịn không được mà liên tục quay về biệt thự trên núi thăm con gái, nhưng dần dần thì cứ một tuần nàng lại lên thăm con gái một lần, cứ như vậy cho đến tận bây giờ.
-Cha nuôi, chúng ta không có phá đám a! – bốn tiểu nha đầu tựa hồ có chút ủy khuất:
-Chúng ta chỉ muốn giúp ma ma khảo nghiệm thử bạn trai của người một chút thôi.
-Vậy các con thử như thế nào? – Đường Kim thực sự hiếu kì:
-Không phải các con sẽ ăn mặc như thế này sau đó cùng tới trước mặt bạn trai của mẹ các con rồi cùng đồng thanh gọi nàng là mẹ đó chứ?
-wa! Cha nuôi, sao người lại biết thế? – bốn tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn Đường Kim:
-Cách này có phải là do người dạy chúng ta không đó?
-Ách, cái này không phải là ta dạy nhé! – Đường Kim có chút cạn lời, bốn tiểu nha đầu này làm như thế thì Diệp Tiểu Mạn lại thất tình nữa là phải, sợ rằng trong 100 nam nhân thì ít nhất cũng có tới 90 người trực tiếp bị dọa cho chạy mất dép, mười người còn lại thì có đến 9 người sau khi biết Diệp Tiểu Mạn phải nuôi bốn đứa con gái này chắc cũng chạy nốt.
-Cha nuôi, chúng ta chỉ muốn ma ma tìm được người yêu thương người thật lòng thôi mà, ai ngờ bọn họ đều giống nhau, vừa thấy chúng ta đã sợ rồi, cứ như sợ phải bỏ tiền ra nuôi cả bốn chúng ta vậy. – bốn tiểu nha đầu cùng lầu bầu, sau đó chúng cùng nhau túm lấy người Đường Kim:
-Cha nuôi, Cha nuôi, người giỏi tán gái như vậy, mau giúp chúng ta nghĩ biện pháp để ma ma có thể tán được một soái ca đi!
-Cái này ta chịu. – Đường Kim vội vàng lắc đầu.
-Vậy thôi, chúng ta đi hỏi Tử Vận tỷ tỷ! – bốn tiểu nha đầu lập tức chạy lên lầu.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, nếu như thế không phải là Diệp Tử Vận lại bị bốn tiểu nha đầu này bá chiếm mất hay sao?
-Này, đợi đã! – để tránh cho Diệp Tử Vận bị bốn tiểu nha đầu này bá chiếm, Đường Kim vội vàng hô lên một cái.
-Cha nuôi, người nghĩ ra biện pháp rồi à? – bốn tiểu nha đầu nhất tề chạy quay lại.
-Ta không biết cách để tán soái ca, nhưng mà ta biết nam nhân như thế nào sẽ không bị các người dọa cho chạy mất. – Đường Kim nghiêm túc nói.
-Nam nhân như thế nào? – bốn tiểu nha đầu đồng thanh hỏi:
-Có phải là giống như Cha nuôi không?
-Ặc, không phải, kì thực rất đơn giản, chỉ cần tìm nam nhân có tiền là được rồi. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-Đúng đấy, chúng ta mau đi giúp ma ma tìm một soái ca giàu có! – bốn tiểu nha đầu cùng gật đầu rồi lập tức chạy ra ngoài:
-Cha nuôi, chúng ta đi tìm bạn trai cho ma ma đây!
-Cuối cùng cũng lừa được mấy cái bóng đèn này ra ngoài. – Đường Kim lẩm bẩm một câu, sau đó trực tiếp đi lên phía phòng làm việc của Diệp Tử Vận.
Đẩy cửa đi vào, Đường Kim thấy Diệp Tử Vận đang đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay đặt bên trên thành cửa, dường như nàng đang nhìn xuống phong cảnh bên dưới.
Tư thế này của Diệp Tử Vận làm cho cặp mông vốn đã rất dụ hoặc của nàng càng trở nên hấp dẫn hơn, nhất thời làm Đường Kim nổi lên một cỗ lửa nóng trong lòng, hắn thuận tay đóng cửa lại và không quên chốt khóa trong.
Động tĩnh ở cửa cuối cùng cũng kinh động đến Diệp Tử Vận, nàng vô thức định quay đầu lại nhưng Đường Kim đã lập tức thuấn di tới phía sau nàng, hai tay ôm chặt lấy eo nàng đồng thời cả người hắn dán chặt vào phía sau nàng:
-Đừng cử động, cứ như thế này đi. – Đường Kim khẽ thổi vào tai Diệp Tử Vận.
-Chồng, đừng xé quần áo… - Diệp Tử Vận ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, nhưng thân thể nàng cuối cùng vẫn khẽ động một cái, bờ mông nàng khẽ cong lên, dán chặt vào phía trước người Đường Kim.
Đường Kim nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, đem y phục phía dưới cở bỏi sạch sẽ, một lúc sau thân thể hắn hợp nhất với thân thể Diệp Tử Vận một cách đầy thô bạo, bắt đầu quá trình chinh phạt của mình.
Bốn giờ chiều, một nơi cách đường biên của Ninh Sơn không tới 10km, hai thân ảnh một trước một sau đang lướt đi rất nhanh, người ở phía trước là một thanh niên nam tử mặc áo bào đen tướng mạo vừa xấu xí vừa khá là dung tục, lúc này nhìn hắn có chút thê thảm, một bộ dáng bẩn thỉu rách nát, trên mặt có có vài vết tím bầm.
Phía sau nam tử áo bào đen này vài trăm mét là một nam tử áo bào trắng, nam tử áo bào trắng này bộ pháp thong dong, tư thái vô cùng tiêu sái, cuộc truy tung này đối với hắn mà nói giống như là chơi đùa mà thôi.
-Thu Phong Hàn, ta đê ka mờ ngươi, đây là việc của Âm Sơn phái chúng ta, liên quan mẹ gì tới Thiên Đạo Môn các người? Ngươi cmn đuổi theo ta đã một ngày một đêm rồi, lão tử cũng không cưỡng dâm vợ ngươi, ngươi có nhất thiết phải thế không? – nam tử áo bào đen vừa chạy vừa tức giận mắng.
-Điền Hàn Sơn, ngươi phản bội sư môn, cưỡng gian sư muội, Tiên môn tuy lớn nhưng không thể chứa chấp loại người như ngươi, bất kì người nào trong Tiên môn gặp được ngươi đều có thể diệt sát ngươi. – nam tử áo trắng chính là Thu Phong Hàn, bộ dáng của hắn khá là phong khinh vân đạm.
-Ta nhổ vào! – nam tử áo bào đen nhổ ra một bãi nước bọt:
-Trên đời này có nhiều kẻ cưỡng dâm như vậy sao không thấy ngươi đi quản, ngươi cmn quản chuyện của ta làm gì?
-Ờ, ngươi có thể xem như mình đen đủi đi. – Thu Phong Hàn cười nhạt một tiếng:
-Ngươi không chạy nhanh hơn một chút sao? ta sắp đuổi kịp ngươi rồi đấy!
-Đệt, ngươi sớm đã có thể đuổi được ta rồi, ngươi cố ý làm như vậy có vui không? – Điền Hàn Sơn phẫn nộ mắng, hắn đúng là không thể chịu nổi kiểu giày vò này, tên vương bát đản kia một ngày trước đã có thể giết hắn nhưng lại cố tình truy đuổi hắn một ngày một đêm, hơn nữa lại cố ý đuổi không kịp hắn, kiểu giày vò thế này còn khó chịu hơn cả giết hắn.
-Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội. – Thu Phong Hàn khẽ cười một cái:
-Nếu như trong vòng mười phút ta vẫn đuổi không được ngươi thì ta sẽ không đuổi ngươi nữa.
-Ngươi nói lời có giữ lời không đó? – Điền Hàn Sơn đột nhiên phấn chấn hẳn lên.
-Ta có cần phải lừa loại người như ngươi không? – ngữ khí của Thu Phong Hàn có chút khinh thường:
-Bây giờ bắt đầu tính giờ.
Hắn vừa dứt lời thì Điền Hàn Sơn đã giống như đạn pháo vừa ra khỏi nòng, toàn lực phi thẳng về phía trước.
Trong mắt của Thu Phong Hàn khẽ lướt qua một tia cổ quái, hắn cũng khẽ tăng tốc đuổi theo.
Mười phút sau.
Thu Phong Hàn đứng ở giới tuyến của thành phố Ninh Sơn, cầm điện thoại gọi một cuộc:
-Báo cho người của Âm Sơn phái, Điền Hàn Sơn đang ở Ninh Sơn.

Năm giờ chiều, trong phòng làm việc của Diệp Tử Vận, từng tiếng hô hấp dồn dập giao nhau với những tiếng rên rỉ trầm thấp, chiến đấu vẫn chưa kết thúc, chỉ là chiến trường đã đổi vị trí mấy lần, lúc này hai người đang vật lộn trên sàn nhà.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp…. – chuông điện thoại vang lên, một cánh tay của Đường Kim rời khỏi thân thể Diệp Tử Vận, vẫy tay một cái điện thoại liền bay vào tay hắn, nhìn màn hình một cái, hắn trực tiếp bấm nút từ chối cuộc gọi.
Chỉ là ngay sau đó chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận