Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1125: Dù sao cũng nổ không chết ngươi.

Mộc Vũ đang định nói gì đó thì một đám người đi vào, bất quá những người này đều là nhân viên của bệnh viện, có bác sĩ, có hộ sĩ, dẫn đầu là một nữ bác sĩ khoảng ngoài 30 tuổi, hiển nhiên người nổi bật nhất vẫn là cô nàng hộ sĩ xinh như tiên nữ phía sau.
Nàng hộ sĩ này tất nhiên là Kiều An An, thấy Đường Kim và Mộc Vũ cũng đang ở trong phòng bệnh, Kiều An An tựa hồ có chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng không nói gì, ngược lại là Mộc Vũ thấy nàng liền gọi một tiếng:
-An An tỷ.
Nữ bác sĩ kia tới bên giường bệnh, bắt đầu hỏi han tình huống của đứa bé, còn Mộc Vũ thì tới bên cạnh Kiều An An, nhỏ giọng nói:
-An An tỷ, đây là con của bạn học muội.
-Ừm, lát nữa ta sẽ quay lại. – Kiều An An khẽ gật đầu, kì thực phần công việc này là do nàng tự mình tìm, người trong bệnh viện cũng không biết nàng là Kiều gia đại tiểu thư, cho nên lúc bình thường nàng cũng không có đãi ngộ đặc biệt nào, hiện tại đang trong giờ làm việc, nàng cũng không thích hợp nói chuyện quá nhiều với Mộc Vũ.
Đội ngũ này thật ra cũng chỉ đi kiểm tra lướt qua mà thôi, không tới hai phút sau mọi người liền rời đi, ngược lại là Trần Tuyết khi thấy Kiều An An thì sắc mặt liền có chút cổ quái, vị hộ sĩ xinh đẹp kia không phải có quan hệ rất thân mật với Đường Kim sao? sao hiện tại Mộc Vũ với nàng lại xưng hô thân mật thế kia?
Cũng may là Trần Tuyết không bát quái như trước nữa, chủ yếu là nàng cảm thấy Đường Kim và Mộc Vũ là một cặp dị nhân, hôm nay vừa đòi sống đòi chết, ngày mai lại ngọt sớt với nhau, nàng cảm thấy bản thân tốt nhất không xen vào chuyện của hai người thì hơn.
-Phương Lan, cậu ăn sáng đi, đồ ăn nguội hết bây giờ. – Trần Tuyết nhắc nhở Phương Lan.
Phương Lan khẽ gật đầu, có lẽ do sự xuất hiện của Mộc Vũ tâm tình nàng mới bình lặng hơn được một chút.
Đúng vào lúc này, một thanh âm dị thường thanh thúy phá vỡ sự im lặng trong phòng bệnh:
-đại sắc lang lão công mau nhấc máy, nếu không ta sẽ dùng bom nổ chết ngươi….
Thanh âm đột ngột ngột này làm Phương Lan và Trần Tuyết đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Mộc Vũ là trừng mắt nhìn Đường Kim,tên gia hỏa này suốt ngày đổi nhạc chuông điện thoại a…
Đường Kim lấy điện thoại ra phát hiện thật là do Hiểu Hiểu gọi tới, hắn liền nhấc máy:
-Tiểu nha đầu, cô muốn mưa sát thân phu hả?
Lời này vừa nói ra Trần Tuyết còn tạm chứ Phương Lan lập tức trở nên buồn bực, bạn trai của Mộc Vũ còn có cả nữ nhân khác sao?
-Dù sao thì cũng nổ không chết tên sắc lang nhà ngươi. – thanh âm của Hiểu Hiểu truyền tới;
-Ây, đại sắc lang, quả bom tối hôm qua ngươi đưa ta đúng là dùng kĩ thuật rất cao, thậm chí có thể coi là loại bom mini hiện đại nhất hiện nay, bất quá bên trong có một loại tài liệu rất kì lạ, không biết là tổng hợp từ gì mà thành, ta vẫn đang nghĩ cách, còn có loại bom này không thể tự phát nổ mà phải kích hoạt ở cự li gần, nếu như không phải người mang bom kích hoạt thì người kích hoạt kia phải ở trong cự li bán kính 1000 mét mới có thể kích nổ nó.
Không đợi Đường Kim kịp lên tiếng, Hiểu Hiểu lại nói:
-Phải rồi, ta không nghiên cứu cái này nữa, ta đang tìm cách túm sống tên U linh kia, lần này ta đã bày ra một cái bẫy lớn, ngày mai nhất định có thể bắt được hắn, ngươi đi chuẩn bị đi, không được tới bệnh viện trêu ghẹo nữ hộ sĩ đâu đấy.
Hiểu Hiểu cũng không biết có phải rất bận hay không mà dứt lời liền trực tiếp ngắt máy, Đường Kim chỉ biết lắc đầu nhưng cũng không gọi lại.
Còn về tên hacker U Linh mà Hiểu Hiểu nhắc tới kia Đường Kim cũng không quá xem trọng, theo hắn thấy thì có khả năng Tiêu Đại Nhi sẽ tìm ra đám thành viên hạch tâm của Hắc Võng trước cả khi Hiểu Hiểu túm được tên U Linh kia.
-Mộc Mộc, ta ra ngoài một chút, đợi lát sẽ quay lại. – Đường Kim đứng dậy đi ra khỏi phòng, bắt đầu lượn vòng quanh bệnh viện, bất quá lần này hắn không phải là đi dạo không có quy luật, linh giá của tu tiên giả tán phát ra ngoài, tìm tiếm tất cả những người khả nghi trong bệnh viện, đồng thời Kiều An An và Mộc Vũ cũng ở trong tầm giám sát của hắn, không phải là nhìn trộm mà hắn làm như vậy chỉ để bảo vệ các nàng.
Sau một giây tất cả động tĩnh xung quanh bệnh viện đã hiện ra trong đầu Đường Kim, bất quá hiện tại cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, không ít người vẫn đang ăn sáng, một vài bác sĩ, hộ sĩ đang đi kiểm tra phòng bệnh, cũng có một vài hộ sĩ đang chuẩn bị thuốc để tiêm với truyền nước, nếu nói có gì đặc biệt thì là có một nữ hộ sĩ đi làm muộn hiện tại đang thay đồ, chỉ tiếc là dung mạo của nàng quá tệ, đặc sắc nhất là có một bác sĩ và y tá đang trộm tình với nhau, cũng không biết là đang tìm cảm giác kích thích hay là tối qua chưa được thỏa mãn nữa.
Tìm kiếm suốt một hồi Đường Kim liền thu lại linh giác, tạm thời chưa phát hiện ra nhân vật nào khả nghi, hiện tại vẫn phải ôm cây đợi thỏ, hắn luôn có dự cảm là Hắc Võng sẽ tiến hành tập kích vào tối nay, hơn nữa địa điểm 9 phần sẽ là ở trong bệnh viện, dù sao thì ở trong này muốn công kích một hộ sĩ cũng rất dễ dàng, cơ hội cũng nhiều.
Một lát sau Đường Kim quay lại phòng bệnh, hắn vừa bước vào thì đã thấy Mộc Vũ một bộ dáng đầy phẫn nộ kéo tay hắn:
-Đường Kim, ngươi giúp ta tìm tên vương bát đản Trương Khôn kia, tên hỗn đản này thật là đáng hận, hắn không phải nam nhân!
-Mộc Mộc thân ái, nàng có biết cái gì gọi là dùng đại pháo để bắn muỗi không? – Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.
-Nói nhảm, đương nhiên là biết rồi. – Mộc Vũ có chút buồn bực:
-Ngươi vô duyên vô cớ nói cái này làm gì?
-Bởi vì nam nhân vĩ đại như ta đi đối phó với Trương Khôn thì chẳng khác gì đùng đại pháo để bắn muỗi cả, à không đúng, phải gọi là dùng tên lửa để bắn muỗi mới đúng, thật không phù hợp với thân phận của ta. – Đường Kim hùng hồn nói.
Mộc Vũ buồn bực;
-Đồ tự sướng, chỉ bằng ngươi cũng đòi vĩ đại !
-Nữ nhân ngực nhỏ nhãn giới cũng nhỏ, cho nên nàng không thấy được sự vĩ đại của ta đâu. – Đường Kim thuận miệng nói.
Trần Tuyết và Phương Lan ở một bên có chút dở khóc dở cười, Đường Kim này cũng thật là, cho dù ngực Mộc Vũ có nhỏ thật thì cũng không nên nói toẹt ra như thế trước mặt mọi người chứ?
Nói đi nói lại thì ngực của các nàng cũng không lớn, như vậy chẳng phải nói tầm mắt của các nàng cũng hạn hẹp sao?
-Ngực nhỏ thì làm sao? có bản lĩnh thì đừng bao giờ sờ ngực ta nữa. – Mộc Vũ tức giận phì phì nói, ngực nàng chẳng phải chỉ lànhỏ hơn An An tỷ có một chút thôi sao, cỡ B và cỡ C cũng không kém nhau nhiều lắm a.
-Không sờ thì chẳng phải nó vĩnh viễn cũng không thể lớn lên sao? – Đường Kim làm bộ suy tư sau đó lắc đầu:-Cái này không được, vậy thì ta quá thiệt thòi a.
-oa… - đúng lúc này tiếng trẻ khóc vang lên cắt ngang cuộc đấu võ mồm của Đường Kim và Mộc Vũ, con trai của Phương Lan cuối cùng cũng thức giấc.
-Thấy chưa, đến cả đứa trẻ cũng biết ta phải chịu thiệt thòi mà khóc lên để đồng tình đó.- Đường Kim hùng hồn nói làm Mộc Vũ chỉ muốn chạy tới bóp cổ hắn, chỉ tiếc là cả đời này nàng cũng không có cách nào bóp chết tên lưu manh kia cả.
Bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, tiếp thoe cả đám người tiến vào trong phòng bệnh, bên trong phút chốc đã chật kín người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận