Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 302: Mẹ vợ muốn gặp con rể.

- Cưng à, bây giờ là thế giới của hai người, sao lại có kẻ thứ ba như điện thoại di động ở đây được chứ?
Đường Kim cười hì hì, điện thoại của Hàn Tuyết Nhu là do hắn tắt, hắn cũng không muốn đột nhiên có điện thoại quấy rầy bọn họ.
- Vậy sao điện thoại của anh không tắt?
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng, nàng quơ điện thoại của Đường Kim qua, phát hiện điện thoại của hắn vẫn bật nguyên.
- Bởi em biết sẽ không có ai gọi điện cho anh.
Đường Kim vẫn lý sự, thật ra thì hắn cũng không chắc lắm, nhưng trong nửa ngày này đúng là không có ai gọi cho hắn thật.
Hắn vốn cũng muốn tắt, nhưng bây giờ là thời kỳ phi thường, hắn thật sự không dám tắt. Chẳng may Tần Khinh Vũ, Tần Thủy Dao hay Kiều An An có việc tìm hắn, mà hắn lại tắt máy thì không khéo hối hận cả đời.
- Á, mẹ em gọi rất nhiều lần...
Vừa mở máy lên, Hàn Tuyết Nhu đã duyên dáng hô to. Nàng thuật tay kéo chăn che đi tư da thịt trắng như ngọc của mình, sau đó gọi điện lại cho mẹ.
Rất nhanh có người bắt máy:
- Mẹ, là con... vừa nãy điện thoại con hết pin... À, con biết rồi, con sẽ tới... Hả? Con không có ở cùng với anh ấy... được rồi.
Hơi không tình nguyện cúp máy, Hàn Tuyết Nhu bĩu môi nhìn Đường Kim:
- Ba mẹ em tới Ninh Sơn rồi, gọi em qua ăn cơm tối, lại gọi anh cùng đi.
- Mẹ vợ muốn gặp con rể a!
Đường Kim lẩm bẩm.
- Bọn họ sáu giờ sẽ tới khách sạn chờ chúng ta. Vẫn còn thời gian, em đi tắm đã.
Hàn Tuyết Nhu vừa nói đã định rời khỏi ngực Đường Kim, chẳng qua lại không được.
- Cưng à, chúng ta tắm cùng nhau là được.
Đường Kim ôm Hàn Tuyết Nhu nhảy xuống giường, cùng vào phòng tắm.
- Không cần mà...
- Cưng à, anh giúp em tắm rửa...
- Em tự làm...
Trong phòng tắm, Đường Kim một lần nữa nhiệt tình nghiên cứu thân thể người.
Sáu giờ, một người mập mạp bóng bẩy kéo một mỹ phụ phong vận vào khách sạn Thiên Kiêu. Mà phía sau họ còn có một cô gái người toàn đồ hiệu.
Ba người này chính là cha mẹ và chị họ của Hàn Tuyết Nhu.
Ba người nhanh chóng tới phòng bao đã đặt trước. Đang chuẩn bị vào, phòng bao cách vách đột nhiên đi ra một người trung niên.
Nam trung niên thân hình cao lớn, đi giày tây, người đầy phong độ. Lúc này hắn đang nghe điện thoại, cũng không để ý tới đám người Hàn Hữu Đức. Nhưng hai người Hàn Hữu Đức và Đinh Lan lại thấy người này, cả hai cùng biến sắc, nhìn nhau, vẻ mặt hơi bất an. Sao thế giới lại nhỏ như vậy? Tại sao lại gặp phải người này ở đây?
- Đi vào trước đã.
Đinh Lan nhỏ giọng nói.
Hàn Hữu Đức gật đầu, vô thức ôm Đinh Lan, nhấc chân chuẩn bị vào phòng bao. Nhưng lúc này, một thanh âm lại truyền tới từ bên cạnh:
- Hàn Hữu Đức?
Hàn Hữu Đức dừng chân, xoay người, nhìn gã to cao kia.
Người trung niên cúp điện thoại, hắn nhìn Hàn Hữu Đức, lại nhìn Đinh Lan, trong mắt hiện lên chút thần thái đặc biệt. Cuối cùng ánh mắt lại về trên người Hàn Hữu Đức, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái:
- Hàn Hữu Đức, đúng là anh rồi, tôi còn tưởng nhận lầm người. Đúng là trái đất tròn a, không ngờ lại gặp mặt ở đây.
- Quách Lương Tài, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao sáng nay lại giẫm phải cức chó rồi.
Hàn Hữu Đức hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên hắn chẳng có hảo cảm gì với gã này.
Quách Lương Tài này lại chẳng hề tức giận, hắn cười cười với Hàn Hữu Đức:
- Mấy năm không gặp, anh càng ngày càng thành thục a!
Vừa quay đầu, Quách Lương Tài lại nhìn về phía Đinh Lan:
- Đinh Lan, em đúng là ngày càng trẻ ra. Nếu em đứng cạnh con gái, hai người nhất định sẽ giống như chị em đó.
- Nè nè, ông nói chuyện cái kiểu gì vậy?
Hàn Tiểu Linh bất mãn nói. Chỉ cần không bị ngu là có thể nhận ra, Quách Lương Tài này đang châm chọc Hàn Hữu Đức. Cái gì mà ngày càng thành thục, còn không phải chê hắn già sao? Còn nói Đinh Lan đứng chung với con gái trông như hai chị em, chẳng phải nói Hàn Hữu Đức và Đinh Lan đứng bên nhau giống như bố con à?
- Tiểu Linh, quên đi. Cầm thú làm sao nói được tiếng người?
Đinh Lan nhàn nhạt nói, sau đó kéo Hàn Hữu Đức:
- Chúng ta vào thôi!
Hàn Hữu Đức gật đầu, sau đó ba người đi vào phòng bao. Mà Quách Lương Tài vẫn đứng ở chỗ cũ, chẳng qua nụ cười đã biến mất, mặt trở nên âm trầm.
Trong phòng bao, ba người ngồi xuống Đinh Lan nhanh chóng gọi vài món. Sau khi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Hàn Tiểu Linh không nhịn được mà hỏi:
- Chú hai, thím hai, người vừa rồi là ai?
- Tóm lại không phải người tốt.
Đinh Lan đáp một câu, sau đó chuyển đề tài:
- Tiểu Nhu sao còn chưa tới? Để thím gọi điện giục.
Đinh Lan lấy điện thoại ra, bấm số của con gái. Lần này điện thoại không tắt, nhưng cũng chẳng ai bắt máy.
- Lan Lan, đừng giục, nếu Tiểu Nhu đã đáp ứng thì nhất định sẽ tới.
Hàn Hữu Đức mở miệng nói.
- Cũng đúng.
Đinh Lan cũng không gọi điện nữa. Chẳng qua, không khí trong phòng bao lại trở nên hơi quỷ dị, ba người đều không nói, có vẻ quá an tĩnh.
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, người tới lại không phải phục vụ, mà là tên Quách Lương Tài vừa rồi.
Hàn Hữu Đức và Đinh Lan cùng biến sắc, một giây sau, Hàn Hữu Đức lại quắc mắt đứng dậy, hằm hằm nhìn Quách Lương Tài:
- Họ Quách, anh lại định chơi trò gì?
- Hàn tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.
Quách Lương Tài lại đổi xưng hô, càng thêm khách khí:
- Chúng ta dù gì cũng từng quen biết, cũng từng hợp tác nhiều năm. Bây giờ khó lắm mới gặp lại nơi đất khách, tôi chỉ muốn ôn chút chuyện tình cảm với Hàn tổng mà thôi.
Không cho Hàn Hữu Đức phản bác, Quách Lương Tài lại nói:
- Lại nói, coi như tôi muốn chơi, chẳng nhẽ lại chơi với đàn ông như Hàn tổng? Muốn chơi cũng tìm người khác chơi a!
Lúc nói lời này, Quách Lương Tài cố ý nhìn Đinh Lan. Mặc dù không nói rõ, nhưng ai cũng nhìn ra, "người khác" mà hắn nói, chính là chỉ Đinh Lan.
- Quách Lương Tài, xem ra năm năm trước, tôi còn chưa dạy dỗ anh đủ!
Hàn Hữu Đức căm tức nhìn Quách Lương Tài.
- Hàn tổng, anh thật là thông minh. Năm đó anh làm chưa đủ, nếu không, sao tôi lại còn cơ hội đứng đây nhìn anh nữa chứ?
Quách Lương Tài cười nhạt:
- Chẳng qua, có lẽ tôi nên nhắc nhở Hàn tổng một câu. Năm năm trước, ở huyện La Mật, đó là sân nhà của anh. Nhưng bây giờ, nơi đây là thành phố Ninh Sơn, dường như anh không có ưu thế chủ nhà nữa rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận