Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1069: Tiểu cường đánh không chết.

Hai người ngẩn ra, bảo bọn họ đánh Cường ca?
Bất quá rất nhanh hai người đã làm ra phản ứng.
-Đại ca, người nói đúng.
-Đúng vậy, đại ca người thật là thông minh.
Hai người vừa dứt lời thì lập tức xông về phía Trần Cường tung quyền hạ cước, bọn chúng cũng không ngốc, chúng tất nhiên hiểu được nếu còn không động thủ thì sợ rằng cái mạng nhỏ của mình sẽ không giữ được nữa.
Nếu là bình thường hai người tuyệt đối không dám động thủ ngay lập tức với Trần Cường, nhưng trải qua mấy tiếng đồng hồ chịu đựng dày vò vừa rồi, cả hai đã không còn chút ý định phản kháng mệnh lệnh của Đường Kim nữa, từ tối hôm qua đến giờ mọi việc phát sinh làm hai bọn chúng cảm thấy vô cùng quỷ dị, cả hai chỉ muốn nhanh chóng thoát thân khỏi vũng bùn này thôi, còn về những việc khác thì hiện tại không lo được tới nữa.
-Ờ, cố lên, mạnh một chút, đánh hắn tầm mười phút chắc là đủ rồi đấy. – Đường Kim bộ dáng rất vừa ý, cuối cùng còn bổ sung:
-Phải rồi, đừng đánh chết nhé, đợi lát nữa ta còn có lời muốn hỏi hắn.
-Đại ca người yên tâm, chúng ta là dân chuyên, đánh cả tiếng đồng hồ cũng sẽ không chết người. – tên lùn tự tin nói.
-Đừng nhiều lời, mau vận động giải độc đi. – Đường Kim biến ra một cái ghế, nằm ngửa xuống tỏ vẻ như đang xem kịch vui, hai người kia thấy vậy liền dùng sức càng hăng hơn.
Mười phút đồng hồ sau.
-A… - Trần Cường đột nhiên hét thảm một tiếng, hai tên cướp lúc này mới ngẩn ra mà vô thức dừng tay, trong lòng thì mê hoặc không thôi, vừa rồi đánh nhiều như vậy cũng không thấy Trần Cường hé răng lấy nửa lời, hiện tại sau tự nhiên lại hét lên
-Ý? Người câm cũng bị các người đánh cho có thể lên tiếng này. – Đường Kim kinh ngạc thốt lên:
-ờ, trước tiên tạm dừng đã,tên câm vừa mới lên tiếng kia, ta còn lời muốn hỏi ngươi…
Đường Kim còn chưa dứt lời thì Trần Cường đã phẫn nộ gào lên:
-Ta đkm các ngươi, hai tên vương bát đản nhà ngươi đến lão tử cũng dám đấnh…Tuy nhiên hắn còn chưa chửi hết cầu thì miệng liền không phát ra được âm thanh nữa, thay vào đó là chất giọng lười biếng của Đường Kim truyền tới:
-Đánh thêm mười phút nữa cho ta.
-Vâng, đại ca. – hai người vừa mới bị mắng nên cũng hơi cay cay, vâng một tiếng liền tiếp thúc lên gối xuống trỏ.
Lại thêm mười phút nữa.
-a…ách…ựa… - tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
-Ờ, Hai người các ngươi có thể nghỉ ngơi chút rồi đấy. – Đường Kim nói.
Hai tên cướp rất nghe lời, lập tức dừng tay lại, Trần Cường cũng ngậm miệng lại không gào thét nữa, chỉ là thần sắc vô cùng thống khổ.
-Vị bạn học Tiểu cường đánh không chết kia, hiện tại ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta được chưa? – Đường Kim nhìn Trần Cường, lười biếng hỏi.
Trần Cường nhìn Đường Kim, trong mắt xẹt qua một tai oán độc, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi, khẽ do dự một lát, hắn cắn răng nói:
-Ngươi muốn biết gì?
-Là ngươi phái bọn chúng tới đóng giả làm cướp dọa tạ sao? – Đường Kim bình tĩnh hỏi.
-Là ta. –Trần Cường đáp rất dứt khoát.
-Vậy ai sai ngươi làm ? – Đường Kim hỏi.
-Là đại ca của ta Trần Phú. – Trần Cường vẫn trả lời rất nhanh:
-Hắn muốn mua căn biệt thự này nhưng hôm qua lúc tìm ngươi ngươi không chịu bán, cho nên mới để ta tìm người tới dọa dẫm ngươi, hắn nghĩ nếu các ngươi không dám ở lại đây nhất định sẽ bán nó đi.
-Đại ca của ngươi là Trần Phú hôm qua có tới tìm ta? – Đường Kim có chút kinh ngạc:
-Tên béo nhìn già như cha ngươi đó chính là đại ca ngươi?
-Đại ca của ta hơi béo, tuổi đời cũng nhiều hơn ta mười mấy năm.- Trần Cường đáp.
-được rồi, ta cùng lười quan tâm đó là đại ca ngươi hay cha ngươi, ta cũng không muốn hỏi cái khác nữa, ta nghĩ tên ngu ngốc nhà ngươi chắc cũng không biết biết nhiều, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, gọi tên béo chết tiệt kia tới ta sẽ để cho ngươi đi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Trong mắt Trần Cường lập tức xẹt qua một tia quái dị, nhưng rất nhanh đã sảng khoái đáp ứng;
-Ta lập tức gọi cho đại ca.
Tuy rằng vừa bị đập cho một trận tơi tả nhưng nhìn Trần Cường vẫn khá là trấn định, hắn tập tễnh lê bước tới chiếc BMW lấy ra một chiếc điện thoại, bấm số gọi điện.
-Đại ca, ta là tiểu Cường. – thanh âm của Trần Cường rất nhỏ, tốc độ cực nhanh:
-Ta bị tên tiểu tử kia đánh, huynh mau dẫn người tới căn biệt thự kia đi.
Cúp máy xong Trần Cường lại lê bước về phía Đường Kim hô lớn:
-Đại ca ta sẽ tới ngay lập tức.
-Đánh hắn. – Đường Kim không thèm để ý tới hắn, lập tức ra lệnh cho hai tay đấm lâm thời kia.
Hai người không hề do dự lập tức lao vào Trần Cường đấm đá túi bụi.
-A…áu….ách… - Trần Cường không ngừng kêu rống lên, còn Đường Kim thì bình tĩnh nằm ngửa ra ghết, nhắm mắt lại, bộ dáng nhàn nhã như đi xem kịch.
Tiếng chuông báo hiệu 8 giờ đúng trên bãi biển vang lên, lúc này ở phương xa, trong kí túc nữ của đại học Thiên Nam, Mộc Vũ cũng vừa mới nhận được tin nhắn vào mail, cả đêm nàng thấp thỏm không ngủ được, cuối cùng nhiệm vụ đầu tiên của Hắc Võng cũng được gửi tới.
-Bây giờ đi xuống lầu, đi về hướng cổng Tây, rẽ phải 200m, vào chạm chuyển phát của công ti chuyển phát Hoa Thông lấy bưu kiện của cô. – đây chính là nội dung tin nhắn mà Mộc Vũ nhận được.
Mộc Vũ đọc xong Thiên Nam liền lập tức làm theo, nàng chỉ muốn giải quyết chuyện này cho nhanh xong, nhưng lúc nàng vừa tới cổng Tây thì đột nhiên nhớ tới gì đó mà dừng bước.
-Có cần gọi điện cho tên lưu manh kia không? – trong đầu Mộc Vũ nổi lên một ý niệm, lúc này nàng không tự giác được mà lại nhớ tới Đường Kim.
Tối hôm qua nàng cố nhẫn nhịn không gọi cho hắn, nhưng hiện tại nàng không thể nhịn được nữa, đối với sự thần bí của Hắc Võng nàng vẫn có chút tâm lí rất sợ hãi, nàng rất rõ ràng chỉ bằng năng lực của bản thân mình khẳng định không thể nào đối kháng với tổ chức cường đại như Hắc Võng, nàng nhất định phải dựa vào Đường Kim mới có thể tự bảo vệ mình.
Đứng ở cổng phía tây do dự một lúc, Mộc Vũ cuối cùng vẫn lấy máy ra gọi cho Đường Kim.
Chuông điện thoại reo 3 hồi, phía bên kia cuối cùng cũng truyền tới thanh âm lười biếng quen thuộc:
-Mộc Mộc thân ái, mới sớm ngày ra đã nhớ ta rồi à?
-Bọn họ giao nhiệm vụ cho ta rồi. – Mộc Vũ nhanh chóng nói:
-Ta phải làm sao đây?
-Nhiệm vụ gì? – Đường Kim hỏi.
-Bọn họ để ta ra gần cổng lấy một bưu kiện. – Mộc Vũ thật thà nói.
Không đợi Đường Kim đáp, nàng vội vàng hỏi:
-Ta có nên đi lấy không? Trong bưu kiện đó có thể nào gói thứ gì như bom đạn các kiểu không? Hay là ngươi tới đi cùng ta có được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận