Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 899: Trai hiền bị cướp vợ

-Cũng tốt, ta không cần quản nữa. – Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
-Đường Kim đệ đệ, đưa ta vào lại trong đó đi.
Đường Kim gật đầu, đưa Vân Vũ Tuyết trở lại trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, cùng với lúc đó hắn cũng nhận được chút tin tức từ Hoa Hoa.
Hoa Hoa có chút không vui, mà người làm nói không vui lại chính là Tống Oánh.
-Oánh Oánh bảo bối. – Đường Kim lập tức lắc mình tới bên cạnh Tống Oánh, nhẹ nhàng nói:
-Bỏ đi, nàng không cần phải ra tay nữa, ta đưa nàng về nghỉ ngơi.
-Ừm. – Tống Oánh cũng không hỏi tại sao, đối với nàng mà nói Đường Kim bảo nàng làm gì hoàn toàn không cần lí do.
Đường Kim đưa Tống Oánh trở về phòng ngủ rồi mới quay lại trường mầm non, nhìn Hiểu Hiểu đang hưng phấn hấp thu độc tố, trong lòng hắn thầm nhủ, quả này chỉ có ngươi là sướng thôi.
Vừa rồi Hoa Hoa không vui là vì Tống Oánh cướp mất đồ ăn của nó, nếu độc tố trong người những hài tử này đã bị khống chế thì Đường Kim cũng chỉ đành đưa Tống Oánh về để cho Hoa Hoa ăn mảnh mà thôi.
Cứ như thế Hoa Hoa không ngừng hấp thu độc tố, tốc độ cũng cực nhanh, khẩu vị của nó dường như càng hơn trước, tốc độ cũng nhanh hơn không ít, trên người mỗi hài tử Hoa Hoa chỉ cần khoảng mười giây là xong, Đường Kim cũng nhân cơ hội giả dạng làm thần y giải độc cho từng đứa trẻ, Hiểu Hiểu làm việc, công lao quy hết về hắn, một người một nhện phối hợp cực kì ăn ý.
Chì là bên ngoài trường mầm non lúc này đang tương đối hỗn loạn, không ít phụ huynh nhận được tin tức lập tức chạy tới, bọn họ đều muốn xông vào bên trong nhìn xem tình huống thế nào, đến khi thấy xe cứu hộ đã tới nhưng vẫn còn dừng ở nguyên đó không làm gì thì bọn họ càng thêm kích động, cũng may ngoài Đường Thanh Thanh ra thì cục cảnh sát Ninh Sơn còn phái tới không ít trợ lực, sau đó từng hài từ được giải độc xong mới được đưa ra ngoài, đưa tới bệnh viện kiểm tra thì những phụ huynh ở bên ngoài mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Việc này cũng đã kinh động tới lãnh đạo chính phủ ở Ninh Sơn, bất quá sau khi thị trưởng Kiều Gia Đạt đích thân tới đây, phát hiện người gọi là thần y kia hóa ra chính là Đường Kim thì ông lập tức yên tâm, nếu như Đường Kim đã nhúng tay vào chuyện này thì khẳng định sẽ không có vấn đề gì hết.
Chỉ bắt quá cho dù tốc độ tốc độ của Hoa Hoa khá nhanh nhưng số lượng trẻ em bị trúng độc quá nhiều, đợi đứa trẻ cuối cùng được giải độc xong thì cũng đã là mười một giờ trưa, cả quá trình tiêu tốn mất hơn hai giờ đồng hồ.
Lúc này tổ trọng án cũng bắt đầu bắt tay vào điều tra, hài tử đều được phụ huynh đưa về nhà nhưng tất cả người của trường mầm non đều bị giữ lại.
-Thanh tỷ, trong mì có độc, trong sữa không có độc. - Đường Kim cũng thuận tiện giúp Đường Thanh Thanh điều tra một chút.
-Tiểu đệ, lần này may nhờ có đệ, nếu không thực sự không biết… - lúc này Đường Thanh Thanh cũng không đi điều tra, việc lấy chứng cứ đã có người khác đi làm, nàng đứng bên cạnh Đường Kim, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi.
-Không biết là tên vương bát đản nào làm, thật là thất đức. – Đường Kim cũng ai oán một câu, lần này thật là may mới có hắn lại có cả Vân Vũ Tuyết giúp một tay, nếu không thì cho dù có đưa ngay tới bệnh viện cũng không kịp cấp cứu cho đám hài tử này.
-Xã hội này không biết biến thành dạng gì rồi nữa, ta thực sự cảm thấy khó hiểu, tại sao lại có người làm ra được chuyện thất đức như thế này. – tâm tình Đường Thanh Thanh cũng khá trầm trọng:
-Ta làm cảnh sát đã mấy năm, gặp qua không ít phạm nhân nhưng lần này thực sự ta không thể hiểu nổi tại sao lại có người không quản đến tính mạng của bao nhiêu hài tử như, cứ như vậy hạ độc thủ.
-Thanh tỷ, cái này không liên quan tới xã hội, suy cho cùng là do lòng người khó lường mà thôi. – Đường Kim nhẹ nhàng ôm lấy eo Đường Thanh Thanh:
-Khu rừng lớn loài chim nào cũng có, thế giới rộng, loại người nào cũng có.
Đường Thanh Thanh trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu:
-Tiểu đệ, ngươi nói đúng, lòng người khó lường, lòng người cũng là thứ phức tạp nhất trên thế giới này, ai cũng không biết được người khác đang nghĩ gì.
Khẽ than nhẹ một hơi, suy nghĩ tiêu cực của Đường Thanh Thanh tựa hồ bị tiêu trừ đi khá nhiều, tâm tình cũng tốt lên không ít:
-Bất luận thế nào hiện tại đám trẻ không có việc gì là được rồi.
-Thanh tỷ, bận bịu cả buổi sáng rồi, không bằng chúng ta đi ăn cơm, thuận tiện nghỉ ngơi một chút đi. – Đường Kim đề nghị.
-Tiểu đệ, không phải tỷ không muốn đi cùng ngươi, nhưng hôm nay thực sự không được, vụ án này ta nhất định phải theo đến cùng, khi nào còn chưa phá được án thì ta không có tâm tình nghỉ ngơi, không tìm ra được kẻ hạ độc thì ai cũng không thể đảm bảo hắn sẽ không tới nơi khác hạ độc! - ngữ khí của Đường Thanh Thanh kèm theo một chút áy náy, sau đó nàng lập tức đổi chủ đề:
-Phải rồi, đệ còn nhớ vụ án của Ngũ Hưng Sơn không?
-Nhớ, cũng là bị người ta hạ độc vào mì có phải không? – Đường Kim gật đầu nói.
-Bất quá Thanh tỷ, loại độc Ngũ Hưng Sơn trúng không giống với loại độc hôm nay, chắc không phải cùng một người hạ độc đâu.
-Ta biết, vụ án đó đã phá được rồi. – Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng thở dài:
-Ta chỉ là đột nhiên bỗng nhớ tới vụ án kia, cảm thấy vừa rồi đệ nói không sai, lòng người quả là khó đoán, đệ biết người muốn giết Ngũ Hưng Sơn là ai không?
-Ai? – Đường Kim tùy ý hỏi.
-Là vợ hắn và bạn hắn. – Đường Thanh Thanh có chút bất lực:
-Năm ngoái một vị bằng hữu của Ngũ Hưng Sơn cũng là bạn học của hắn vì xa cơ lỡ vận nên mới tới nương nhờ hắn, Ngũ Hưng Sơn người này rất trượng nghĩa, không những đối đãi tốt với người kia mà còn cho kẻ đó một phần công việc khá tốt trong công xưởng của mình, sau đó thì đệ biết chuyện gì xảy ra không?
-Ồ, Thanh tỷ, ta nghĩ quá nửa là tên kia tòm tem với vợ của Ngũ Hưng Sơn có phải không? – Đường Kim tùy tiện nói.
-Đúng là như vậy. – Đường Thanh Thanh lắc đầu:
-Lúc đó ta thực sự không biết phải nói gì, lấy oán báo ơn đến mức độ như vậy thì ta thực sự chưa gặp bao giờ, câu dẫn vợ người ta thì cũng thôi đi, cư nhiên còn muốn giết người chiếm đoạt tài sản, bất quá vận khí của Ngũ Hưng Sơn ngược lại là không tệ, mấy lần đều gặp phải chúng ta, coi như hắn làm việc thiện được báo đáp đi.
-Thanh tỷ, tên gia hỏa kia làm việc thiện kết quả là vợ bị người khác cướp, bản thân mình cũng tí thì tèo, làm sao có thể náo là thiện có thiện báo được? – Đường Kim khẽ ngáp một cái:
-Trai hiền bị cướp vợ, gái hiền bị cướp sắc, đây mới là chân lí a!
Đường Thanh Thanh không nhịn Đường Kim lườm Đường Kim một cái:
-Tiểu đệ háo sắc, sao ngươi suốt ngày chỉ giỏi nói mấy thứ linh tinh này vậy?
-Thanh tỷ, đây là sự thật à, sự thật thường tàn khốc mà. – Đường Kim lại ngáp thêm cái nữa, tựa hồ có chút buồn ngủ:
-Nói đi cũng phải nói lại, Thanh tỷ, trên đời này người lấy oán trả ơn không chỉ có mình bằng hữu của Ngũ Hưng Sơn đâu, còn có cả Cô bé ngốc nữa đấy!
ẩNói tới đây Đường Kim đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, lập tức khẩn trương hỏi:
-Phải rồi, Thanh tỷ, mấy ngày nay Cô bé ngốc có tới tìm tỷ nói mấy lời kì quái gì đó không?
-Đệ nói Thủy Dao sao? Nàng không có tìm ta a. – Đường Thanh Thanh có chút khó hiểu:
-Nàng sao thể? Sao lại thành lấy oán trả ơn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận