Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 717: Sao tỷ có thể đầu têu làm giả chứ?

-Có lời mau nói, có rắm thì mau đánh đi. – Đường Kim có chút buồn bực, vừa nhấc máy đã rống lên một câu.
Đầu dây bên kia khẽ trầm mặc mất hai giây, sau đó một thanh âm đầy tức giận truyền tới:
-Tiểu đệ chết tiệt, ngươi nói chuyện với tỷ như thế sao?
-Thanh tỷ? – Đường Kim ngẩn ra:
-Sao lại là tỷ?
Giơ điện thoại ra nhìn một cái, Đường Kim lập tức có chút buồn bực, sao lại không phải là tên vương bát đản Thu Phong Hàn nhỉ?
-Tiểu đệ chết tiệt, đệ nghĩ là ai chứ? – Đường Thanh Thanh hờn dỗi nói.
-Thanh tỷ, vừa rồi có một tên vương bát đản tên là Thu Phong Hàn gọi cho ta, ta trực tiếp dập máy, ai ngờ chuông điện thoại lại reo lần nữa, ta cứ nghĩ là hắn gọi lại, chưa thèm nhìn đã trực tiếp mắng hắn. – Đường Kim lập tức dừng động tác dưới thân lại, vội vàng giải thích với Đường Thanh Thanh:-Thanh tỷ, vừa rồi ta không có nhìn màn hình, thực sự không biết là tỷ gọi tới.
-Được rồi, tỷ tin ngươi, không cần giải thích nữa. – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng:
-giúp ta một chuyện đi, bây giờ mau tới cục cảnh sát đón ta.
Không đợi Đường Kim kịp trả lời, Đường Thanh Thanh đã lập tức cúp máy, bên kia Đường Kim cũng lập tức ném điện thoại sang một bên, động tác lúc nãy đang làm dở cũng phút chốc trở nên mạnh bạo hơn.
… Cục cảnh sát Ninh Sơn.
-Thanh Thanh, muội vẫn chưa về à? – Vương Duyệt thu xếp đồ đạc chuẩn bị tan ca, phát hiện Đường Thanh Thanh vẫn đang ngồi đó không có ý rời đi, nàng mới nhịn không được hỏi một câu:
-Mấy phần tử phạm tội khó khăn lắm mới nghỉ ngơi một ngày, hôm nay không có vụ nào hết, chúng ta phải tranh thủ mà nghỉ ngơi một chút a.
-Duyệt tỷ, tỷ nhìn về phía cổng mà xem. – Đường Thanh Thanh có chút bất lực nói.
-Sao thể? – Vương Duyệt tới bên cạnh cửa sổ, vừa đưa mắt nhìn xuống dưới thì nàng lập tức tỉnh ngộ:
-Vị Lôi công tử kia lại tới nữa à? Ai da, Thanh Thanh, ta nghĩ người ta tựa hồ là thật lòng với muội đó, hay là gả cho hắn đi, có thể làm con dâu nhà bí thư thị ủy cũng tốt a!
-Duyệt tỷ, tỷ thích thì tỷ gả đi. – Đường Thanh Thanh trắng dã mắt.
-Còn phải nói, ta thực sự muốn gả nhưng người ta Lôi công tử không thích ta a. – Vương Duyệt cười hì hì:
-Haiz, Thanh Thanh, có phải là trong lòng có người khác rồi cho nên mới không thích Lôi công tử không? Chính là người mà chúng ta bắt gặp lần trước đó hả?
-Ta đã nói đó là đệ đệ của ta rồi mà. Sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ đỏ, lần trước nàng và Đường Kim thân mật trong phòng thẩm vấn bị Vương Duyệt bắt gặp, bây giờ Vương Duyệt lại lấy chuyện này ra trêu nàng.
-Không phải đệ đệ, là đệ đệ kết nghĩa. – Vương Duyệt lập tức sửa lại:
-Chỉ khác một chữ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt, đệ đệ vĩnh viễn cũng chỉ là đệ đệ, nhưng còn đệ đệ kết nghĩa thì theo thời gian hoàn toàn có thể tiến cấp lên bạn trai hoặc là chồng đó.
-Mỹ nữ, lời này của cô nói hay lắm! – một tiếng tán dương đột nhiên truyền tới.
Vương Duyệt ngẩn ra, sau đó nàng mới nhìn theo phía thanh âm kia truyền tới thì liền nhìn thấy em trai nuôi của Đường Thanh Thanh, Đường Kim.
-Phụt! – Vương Duyệt phì cười:
-Thanh Thanh, ta không làm phiền hai người nữa, ta về trước đây, phải rồi, lần này hai người nhớ đổi chỗ khác nhé, đừng có ở trong phòng thẩm vấn nữa.
Vương Duyệt nói xong liền nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Đường Thanh Thanh mặt đang đỏ bừng và Đường Kim đang cười hì hì.
-Thanh tỷ, cô ta nói chuẩn đấy, chúng ta có thể đổi một nơi khác. – Đường Kim giả vờ nghiêm trang nói.
-Đổi cái đầu ngươi ấy! – Đường Thanh Thanh mắt trắng dã nhìn Đường Kim, sau đó mày liễu khẽ chau lại:
-Tiểu đệ chết tiệt, vừa rồi mới hú hí với nữ nhân nào có phải không? Trên người toàn mùi của nữ nhân!
-Thanh tỷ, ta chỉ là cảm thấy buồn chán quá nên mới xịt chút nước hoa thôi mà. – Đường Kim làm bộ vô tội nói, trong lòng thì thầm nghĩ mũi của thanh tỷ thật là thính quá đi, mùi hương trên người của Diệp Tử Vận cũng không phải là quá đặc biệt a.
-Ngươi đừng có lừa tỷ nữa! – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng:
-Thôi vậy, ta cũng lười quản đệ hú hí với nữ nhân nào, dù sao ngày nào đệ chả như thế.
-Thanh tỷ, ai bảo tỷ không chú ý đến ta cơ, nếu như ngày nào tỷ cũng theo sát ta từ sáng đến tối thì ta khẳng định sẽ không phong lưu khắp nơi như thế. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Đệ nghĩ ngon quá ha! - Đường Thanh Thanh lập tức vạch trần ý đồ của Đường Kim, nàng lườm hắn một cái:
-Thôi đi, ta không đùa với đệ nữa, bây giờ mau lo chính sự đi, lát nữa giúp ta đóng giả bạn trai ta một chút.
-Thanh tỷ, tỷ có biết mình là cảnh sát không? – Đường Kim nghiêm túc nhìn Đường Thanh Thanh.
-Nói thừa, đệ cho ta là kẻ ngốc sao? – Đường Thanh Thanh không vui nói.
-Nhưng mà Thanh tỷ a, thân làm cảnh sát thì sao tỷ lại có thể đầu têu giả mạo được chứ? – Đường Kim lắc đầu:
-Việc đóng giả bạn trai, người khác có thể làm nhưng tỷ tuyệt đối không được a, nếu như tỷ cần một bạn trai thì ta không ngại có thể trở thành bạn trai chính thức của tỷ đâu.
-Tiểu đệ chết tiệt, có làm không thì bảo, không làm ta sẽ tìm người khác! – Đường Thanh Thanh trừng mắt nhìn Đường Kim.
-Ặc, làm, làm chứ! – Đường Kim vội vàng gật đầu, sau đó lại nói:
-Thanh tỷ, hay là chúng ta thương lượng một chút, ta đóng giả làm bạn trai tỷ cả đời có được không?
-Nghĩ ngon nhỉ, làm gì có chuyện tốt như thế? – Đường Thanh Thanh hừ một tiếng:
-Được rồi, đừng có suốt ngày đi nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, ta dã nói rõ ràng với đệ rồi, chỉ cần đệ đóng giả bạn trai của ta một lát là được, đệ chỉ cần phối hợp với ta, không được chủ động lên tiếng, càng không được ra tay đánh người, cũng không được lừa lừa hạ độc người ta, ta chỉ cần làm cho người kia hết hi vọng thôi, không muốn gây thù chuốc oán, đệ có hiểu không?
-Thanh tỷ, sao tỷ giống như rất quan tâm tới tên gia hỏa kia vậy? – Đường Kim có chút không vui.
-Tiểu đệ chết tiệt, nghĩ lung tung gì đó? – Đường Thanh Thanh trắng dã mắt:
-Người kia tên là Lôi Dương, cha hắn là Lôi Minh, bí thư thị ủy của Ninh Sơn chúng ta, Lôi Dương tuy rằng muốn theo đuổi ta nhưng vẫn luôn giữ thái độ rất chừng mực, không có dùng thủ đoạn khuất tất nào cả, nếu không ta đã trực tiếp đánh hắn rồi, nếu hắn đã có chừng mực như thế thì chúng ta đương nhiên cũng phải có quy củ một chút rồi, không thể nào mỗi lần có người theo đuổi ta đệ lại đánh hắn một trận được chứ?
-Thanh tỷ, kì thực kiến nghị này của tỷ cũng không tệ đâu. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Được rồi, tóm lại là đệ phải nghe theo sự chỉ đạo của ta. – Đường Thanh Thanh một bộ dáng như không cho phép thương lượng:
-Ta là cảnh sát, mặc dù ta vẫn thường xuyên đánh người nhưng không thể không có lý do gì cũng tùy tiện đánh người được.
-Vậy được. – Đường Kim miệng thì đáp ứng nhưng trong lòng thì đang thầm nhủ trước tiên đi gặp tên gia hỏa kia xem thế nào rồi nói tiếp, nếu hắn không vừa mắt thì cứ đấm thôi.
-Đi thôi, chúng ta xuống dưới đi. – thấy Đường Kim cuối cùng cũng đáp ứng, Đường Thanh Thanh cũng không nói thêm gì nữa mà rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Đường Kim đi thẳng ra ngoài.
Bên ngoài cục cảnh sát, một chiếc ô tô khá là phổ thông đang đậu ở gần cổng, bên xe có một nam tử tầm 27-28 tuổi đang đứng, nam tử này mặc một chiếc áo khoác màu đen, ăn mặc cũng khá là chân phương, trên tay hắn đang ôm một bó hoa hồng tươi, mắt lúc nào cũng nhìn thẳng về phía trong cục cảnh sát, lúc phát hiện một nữ cảnh sát xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của mình thì ánh mắt hắn bỗng sáng lên, đang định động thân đi lên phía trước nghênh đón nàng thì một giây sau thân thể hắn bỗng cứng đờ lại, bời vì hắn phát hiện ra mỹ nữ cảnh sát kia đang ôm tay một nam nhân, hai người vai kề vai cùng bước ra ngoài.
Khẽ do dự vài giây, nam nhân kia cuối cùng cũng động thân đi lên phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận