Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 783: Có thì kiếm cho ta vài người.

-Ờm, Vũ Tuyết tỷ tỷ, nơi đó tỷ chắc cũng rất quen thuộc, chính là chỗ của Độc tông ngày trướcđó. – Đường Kim hời hợt nói:
-Ta vừa mới diệt hết Độc tông, ta nghĩ địa phương đó bỏ không sẽ lãng phí cho nên mới thành lập một Đường Môn mới ở đó.
Vân Vũ Tuyết lại ngẩn ra:
-Đường Kim đệ đệ, đệ nói gì? Đệ đã tiêu diệt hết cả Độc tông rồi?
-Đúng vậy, Độc tông hại sư phụ ta trở thành như vậy, ta tự nhiên là phải diệt môn chúng rồi. – Đường Kim vẫn là bộ dáng hời hợt, dường như đối với hắn đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chỉ là vừa nói chuyện hắn cũng vừa quan sát biểu tình của Vân Vũ Tuyết, lúc phát hiện Vân Vũ Tuyết chỉ là khẽ chau mày thì Đường Kim mới yên tâm hơn, xem ra việc này đối với nàng cũng không phải là chuyện gì lớn.
Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng thở dài một cái, kì thực tối hôm kia lúc Đường Kim đưa nàng vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nàng đã liệu được Đường Kim muốn đi báo thù, chỉ là nàng vẫn không ngờ rằng Đường Kim sẽ trực tiếp diệt môn cả Độc tông.
-Vậy người của Độc tông bây giờ đều chết hết rồi? – khẽ trầm ngâm một lát, Vân Vũ Tuyết lại lên tiếng hỏi một câu.
-À, chưa, bọn họ chỉ là bị trúng độc, còn vài ngày nữa mới chết. – Đường Kim cũng không giấu diếm.
Vân Vũ Tuyết đột nhiên trầm mặc hẳn xuống, ánh mắt xinh đẹp liếc nhìn Đường Kim, mãi hơn 30 giây không nói chuyện, đang lúc Đường Kim cảm thấy mê mang thì nàng lại chợt nở nụ cười:
-Đường Kim đệ đệ, lần này đệ vào đây thực ra là để báo cho tỷ biết việc Độc tông vừa bị diệt môn có phải không?
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta cũng rất nghiêm túc mời tỷ làm môn chủ phu nhân đó. – Đường Kim nghiêm trang nói, lý lẽ mười phần:
-Tỷ là Độc tiên tử đại danh đỉnh đỉnh, Đường Môn cũng lấy độc để thành danh, trên đời này làm gì còn ai thích hợp làm môn chủ phu nhân hơn tỷ nữa?
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại hùng hồn bổ sung:
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, kì thực nếu tỷ đồng ý, ta có thể để cho Băng Đường mỹ nữ đem vị trí của các nàng nhường cho tỷ, tỷ trực tiếp làm đệ nhất môn chủ phu nhân của Đường Môn.
-Thôi đi, Đường Kim đệ đệ, tỷ biết phần tâm tư đó của ngươi, Độc tông bị diệt, ta đương nhiên sẽ không thể vui vẻ ăn mừng được, nhưng cũng sẽ không vì thế mà thương tâm, sở dĩ năm đó ta rời khỏi Độc tông cũng là vì giữ ta và Độc tông phát sinh một vài chuyện không vui, chỉ là dù sao Độc tông cũng là nơi cho ta cơ ngộ lớn nhất, cho nên sau này ta cũng đã bồi đắp không ít cho họ. Tóm lại là hiện tại ta và Độc tông đều đã huề nhau, cho nên cho dù đệ có diệt môn Độc tông thì cũng không cần phải lo lắng ta sẽ không vui. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một tiếng:
-Thật ra cho dù trước khi đi đệ có nói với ta chuyện này thì ta cũng sẽ không ngăn cản đệ đâu!
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, vậy tỷ có cần Băng Đường mỹ nữ nhường ngôi cho tỷ không? – Đường Kim cười hì hì.
-Đường Kim đệ đệ, môn chủ phu nhân của đệ đông như vậy, ta không cần thiết phải tới góp vui nữa. – Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu một cái, trên mặt vẫn tươi cười:
-Xem ra đệ bây giờ đúng là không sao nữa, tỷ tỷ ta cũng an tâm hơn rồi, chuyện của sư phụ đệ, đệ cũng không cần phải quá lo lắng, thật ra ta đã bước đầu có ý tưởng rồi, nếu như thành công, nhất định có thể cứu tỉnh ông ấy.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta tin tỷ nhất định sẽ thành công. – Đường Kim cười xán lạn:
-Phải rồi, Vũ Tuyết tỷ tỷ, còn có vài đại mỹ nữ đang muốn ứng cử vào vị trí môn chủ phu nhân, ta phải đi phỏng vẫy các nàng cái đã, bye tỷ nhé!
Đường Kim nói đi là đi, chớp mắt đã rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh, Vân Vũ Tuyết cũng đã quen với phong cách này của hắn nên cũng không để bụng.
Lần này Đường Kim trở về kinh thành, trực tiếp xuất hiện ở khách sạn Anh Túc, trong căn phòng số 1622, sau đó hắn lập tức ngẩn ra.
Băng Di không có trên giường, thậm chí nàng cũng không ở trong phòng, nhưng mà trong phòng lại có một nữ nứ váy tím tuyệt sắc dạng đứng cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn xa xăm.
Mỹ nữ váy tím này tất nhiên chỉ có thể là Tiêu Đại Nhi, nàng dường như cũng cảm nhận được Đường Kim xuất hiện, ưu nhã quay người lại, hướng Đường Kim cười vũ mị một cái:
-Tiểu nam nhân, ta biết ngươi sẽ quay về mà.
-Hôm nay cô lại có thời gian rồi sao? – Đường Kim rất muốn nhịn xuống không thèm để ý tới yêu nữ này, nhưng thân thể hắn đã hoàn toàn phản bộ lý trí của mình, hắn dường như vô thức duỗi tay ra đem thân thể mê người của Tiêu Đại Nhi ôm tới.
-Còn nửa tiếng nữa là ta phải tới sân bay rồi. – hai ngón tay của Tiêu Đại Nhi khẽ ngoắc vào cằm Đường Kim một cái:
-Băng Di và ta phải cùng ra nước ngoài một chuyến, mấy ngày nữa sẽ quay lại.
-Cô ra nước ngoài nhiều như thế làm gì? – Đường Kim có chút cụt hứng.
-Bởi vì nước ngoài nhiều mỹ nữ, tiểu nam nhân, có cần ta giúp ngươi tìm vài mỹ nữ ngoại quốc không? – Tiêu Đại Nhi cười càng quyến rũ.
-Có mỹ nữ ngoại quốc nào đẹp hơn cô không? Có thì kiếm về cho ta vài người cũng được. – một tay Đường Kim bắt đầu mò vào trong váy Tiêu Đại Nhi, vừa xoa nắn vừa hỏi.
-Tiểu nam nhân, yêu cầu của ngươi quá cao. – Tiêu Đại Nhi khẽ lắc đầu, thâm cầm cùng tràn đầy mị hoặc:
-Chúng ta còn nửa tiếng!
Vừa dứt lời thì bờ môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng đã chủ động hôn tới, dường như cùng với lúc đó bộ váy tím của nàng biến thành bột phấn, thân thể vô cùng mê người của nàng lập tức hiển lộ ra ngoài.
..
Buổi trưa.
Tiết trời ở kinh thành vẫn rất lạnh, gió cũng rất lớn, Đường Kim chậm rãi đi bộ trên đại lộ, trong lòng vẫn đang hồi lức lại mùi vị của Tiêu Đại Nhi lúc vừa rồi.
Cuối cùng Tiêu Đại Nhi vẫn là bồi tiếp hắn hai tiếng đồng hồ, sau đó tại lúc máy bay chuẩn bị cất cánh thì hắn đã trực tiếp dùng thuấn di đưa nàng tới sân bay.
Bây giờ máy bay đã cất cánh, Đường Kim nhất thời chẳng còn việc gì để làm.
-Ta vẫn là nên về Ninh Sơn thôi. – Đường Kim không thích kinh thành lắm, đương nhiên là hắn vẫn thích mỹ nữ ở đây, chỉ là bây giờ mấy mỹ nữ thuộc về hắn đều không có mặt ở đây, hắn lưu lại cũng chẳng biết làm gì.
Đường Kim vừa mới thuấn di trở về đỉnh Ninh Sơn thì chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên:
-Đường Kim, ngươi là tên hỗn đản xấu xa, sao không tới ăn cơm cùng với ta…
Chuông điện thoại lại bị đổi làm Đường Kim có chút cạn lời, hắn lấy điện thoại ra thì phát hiện người gọi tới không phải là Hiểu Hiểu mà lại là người hắn vừa gặp tối hôm qua, Uông Tùng.
-Lão đại, là ta, Uông Tùng. – điện thoại vừa thông thì đầu dây bên kia lập tức đã có thanh âm truyền tới:
-Bây giờ người có thời gian không?
-Có người tới gây phiền toái cho ngươi sao? – Đường Kim hỏi lại.
-Cái này ngược lại không có. – ngữ khí của Uông Tùng có chút mê mang:
-Từ tối hôm qua tới giờ, Uông gia không có ai tới tìm ta cả, cảm giác có chút kì quái.
-Ờ, vậy ngươi tìm ta có việc gì? – Đường Kim hỏi.
-Cũng không phải việc gì lớn, ta chỉ muốn mời lão đại bữa cơm. – Uông Tùng đáp.
-Ờm, nếu là ăn cơm thì để lần sau đi, ta có hẹn với người khác rồi. – Đường Kim nói tới đây liền lập tức cúp máy, một lần nữa phát động thuấn di, đi tới thế giới dưới lòng đất của Hiểu Hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận