Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 549: Biến cô ta thành người của ngươi.

Không có ai phản đối hết, thực ra đây là một biện pháp khá công bằng, đến Lâm Gia Minh tuy rằng trong lòng khá đố kị với Đường Kim nhưng cũng không thể không công nhận dưới tình huống như bây giờ thì dường như không còn biện pháp nào tốt hơn nữa, cho nên hắn cũng không có phản đối.
-Vậy thì hôm nay ai sẽ quyết định? – Lâm Gia Minh cất tiếng hỏi.
-Cái này rất đơn giản, bắt đầu từ người lớn tuổi nhất đi. – Lưu Phong lập tức đề nghị.
Đề nghị này của hắn cũng không ai phản đối, dù sao thì mỗi người cũng có một ngày, hơn nữa là sắp xếp theo tuổi chứ không xếp theo cấp bậc cũng làm mọi người dễ tiếp nhận hơn.
-À, đợi Tống Oánh quay lại có thể ta sẽ phải chen vào giữa, ta muốn đưa nàng đi dạo khắp kinh thành, nhưng mà cụ thể khi nào nàng quay lại thì ta vẫn chưa rõ, không có vấn đề gì chứ? – Đường Kim mở miệng nói.
-Cái này đương nhiên là được. – Lưu Phong lập tức đáp:
-Hai người các ngươi chỉ chiếm có một ngày vốn đã không công bằng với các ngươi rồi, như thế này cũng tốt.
Vốn có vài người nghe Đường Kim muốn chen vào giữa thi có chút không vui nhưng sau khi nghe Lưu Phong nói thì nhất thời đều cho rằng như vậy cũng đúng, người ta hai người mới chiếm một ngày, chen vào giữa thì đã sao chứ?
Ngay sau đó thì vấn đề đã được giải quyết, bây giờ mọi người chỉ cần so xem trong chín người ai nhiều tuổi nhất thôi.
Người nhỏ tuổi nhất không còn nghi ngờ gì chính là Đường Kim, con hàng này năm nay mới 16, còn người cao tuổi nhất thì chính là tên trầm mặc ít nói Lạc Doãn Hàn kia, hắn năm nay đã 25 tuổi rồi, mà hắn cũng là người duy nhất ở đây đã gia nhập Ám Kiếm được 3 năm, trong Đồ Long Tiểu Tổ thì Lạc Doãn Hàn cũng là người có kinh nghiệm phong phú nhất.
-Lạc ca, anh nói xem chúng ta nên đi đâu? – Lưu Phong dường như không đợi được nữa mà bắt đầu giục.
-Đi theo ta đi. – Lạc Doãn Hàn im lặng một lát mới mở lời sau đó thì bắt đầu đi về phía trước. Mọi người cũng không nói gì mà chỉ đi theo hắn.
Chỉ là mới đi được khoảng mười phút Lưu Phong đã nhịn không được hỏi tiếp:
-Lạc ca, đến cùng là anh muốn đi đâu thế, chúng ta có thể đi xe mà, ngươi đừng có dẫn đám người chúng ta đi bộ khắp mấy con phố ở kinh thành nữa, cảnh sát người ta hiểu lầm lại bắt về đồn thì khổ.
-Sắp tới rồi. – Lạc Doãn Hàn rõ ràng không thích nói chuyện, mỗi lần hắn chỉ nói một câu rất đơn giản.
-Ta vẫn thấy là đi tán gái mới hợp với ta a... – Lưu Phong thầm nhủ.
-Ngươi thích tán gái như vậy còn đi làm đặc công làm gì? – Lưu Đan bĩu môi nói.
-Đặc công là một từ rất thần bí, mượn thân phận đặc công đi tán gái rất là thuận lợi a! – Lưu Phong bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm:
-Nếu các ngươi nhìn thấy một mỹ nữ thì các ngươi có thể nói với họ rằng đất nước đang cần họ, ngươi cũng cần họ, sau đó dùng chút lời đường mật thuận tiện phô diễn chút mị lực của bản thân là có thể đưa cô ta lên giường rồi.
-Danh tiết của chúng ta chính là bị mấy tên sắc lang khốn kiếp như ngươi bại hoại mất. – Lưu Đan hờn dỗi hừ một tiếng, rõ ràng là không đồng ý với những lời mà Lưu Phong nói, ngược lại thì mấy nam nhân kia mắt đang phát sáng, dường như họ thấy mình đang học được những kinh nghiệm quý báu.
Đám người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã quen thuộc hơn rất nhiều, dần dần bắt đầu chém gió sôi nổi hơn, chỉ có Đường Kim là không chen vào câu nào, dường như đám người này với hắn không có một chút tiếng nói chung nào vậy.
-Ôi mịa nó, đã hơn mười một giờ rồi, Lạc ca, vẫn chưa tới sao? – Lúc nói chuyện thì thời gian trôi đi rất nhanh, mãi một lúc lâu sau Lưu Phong mới phát giác là bọn họ đã đi bộ gần một giờ đồng hồ rồi, thế nên hắn mói lập tức hô lên.
-Sắp tới rồi. – Lạc Doãn Hàn vẫn là câu nói ấy.
-Lạc ca, cho ta một con số chính xác đi, bao lâu nữa thì tới? – lúc này Lưu Phong đã bắt đầu không tin tưởng Lạc Doãn Hàn rồi:
-Nửa tiếng? Mười phút? Hay là năm phút?
-Tới rồi. – Lạc Doãn Hàn đột nhiên dừng lại.
-Tới rồi sao? – Lưu Phong càng buồn bực hơn, hắn nhìn khắp bốn phía xong nhất thời cạn cmn lời, đây không phải là thông đạo dưới lòng đất sao? chỗ này toàn là nơi chú thân của mấy người lang thang hay ăn xin ăn mày các kiểu, có gì đáng xem đâu chứ?
-Đừng hỏi ta từ đâu tới, quê ta ở nơi phương xa... – đúng lúc này thì một tiếng hát đột nhiên truyền vào tai mọi người.
Mọi người quay đầu lại thì chỉ thấy một cô gái đang ôm cây đàn ghi ta ngồi giữa mấy người vô gia cư và tự mình ngâm nga hát. Cô bé cũng không phải là rất xinh đẹp, nàng để tóc ngắn ăn mặc giống như nam giới nhưng mà chất giọng của nàng lại khá hay, chất giọng cho người ta một cảm giác rất đặc biệt, nhìn cách ăn mặc của cô gái thì hoàn toàn không phải người vô gia cư, một thân y phục tuy không phải hàng hiệu nhưng lại rất sạch sẽ, nàng ngồi giữa một đám người vô gia cư nhưng cũng không hề thấy có một chút gượng gạo thiếu tự nhiên nào.
Nàng cứ hát như vậy, nụ cười nở trên môi, tuy nàng không tính là xinh đẹp nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác rất là thoải mái thư thái...
-Lạc ca, ngươi đến đây chỉ để gặp nàng? – Lưu Phong đột nhiên hỏi.
Lưu Phong hỏi như thế làm mọi người đều quay sang nhìn Lạc Doãn Hàn, nhất thời mọi người đều thấy Lạc Doãn Hàn đang dùng một ánh mắt rất đặc biệt nhìn cô gái đang hát kia, ánh mắt đầy si mê mang theo một chấp niệm, ngoài ra còn có một vài thứ không thể miêu tả bằng lời.
Lạc Doãn Hàn không nói gì, hắn chỉ nhìn cô gái không chớp mắt, điều này làm cho đám người không biết phải nói gì, đem cả đám người bọn họ tới gặp tình nhân cũ của mình thì cũng thôi đi, đã thế lại còn đứng đơ ra nhìn thế kia nữa.-Lạc ca, sắp tới giờ ăn trưa rồi, ôm lấy cô gái đó theo rồi chúng ta cùng đi ăn trưa. – Lưu Phong sắp nhịn không được rồi, đây là muốn làm trò quái quỷ gì không biết.
-Nàng không phải là bạn gái của ta. – Lạc Doãn Hàn đột nhiên mở miệng nói:
-Ta chỉ muốn đứng ở đây nhìn nàng bởi vì ta không biết sau này có còn cơ hội được thấy nàng nữa hay không.
-Không phải bạn gái thì bây giờ biến nàng thành người của ngươi đi! – Đường Kim cảm thấy cạn cmn lời, đây là loại người gì chứ, có tán gái mà cũng ngại ngùng xấu hổ, việc gì cũng phải chủ động chứ, không phải ai cũng đẹp trai như hắn mà có gái chủ động tán được.
-Nếu như ta có thể còn sống trở về thì ta nhất định sẽ bày tỏ với nàng, nhưng trước lúc đó thì ta chỉ muốn nhìn nàng từ xa thôi. – Lạc Doãn Hàn tự nhiên bắt đầu nhiều lời hơn trước.
Cả đám người đều không biết nói gì hơn, ai bảo hôm nay là do Lạc Doãn Hàn làm chủ chứ?
Cô gái kia vẫn tiếp tục hát, một bài lại một bài qua đi, ngẫu nhiên có người đi qua còn cho nàng chút tiền, nàng cũng không có từ chối chỉ là thuận tay nhét cho mấy người vô gia cư bên cạnh, dường như nàng đến đây chỉ vì ca hát, chỉ thế mà thôi.
Lạc Doãn Hàn vẫn cứ chăm chú nhìn cô gái đó, sắc mặt đầy si mê, mà lúc này đây Lưu Phong đã sắp buồn đến thổ huyết rồi, trời thì lạnh vl ra mà phải đứng dưới thông đạo dưới lòng dất nghe một cô gái hát, cái này thực sự không phù hợp với tác phong của Lưu công tử một chút nào.
-Cmn thượng đế ơi, cho ta chút gì vui vẻ hơn đi! - nửa tiếng đồng hồ sau thì Lưu Phong cuối cùng cũng tan cmn vỡ, hắn ngửa mặt lên trời hô lớn.
Thượng đế quả nhiên là từ bi, Lưu Phong vừa nó xong thì trò vui đã lập tức kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận