Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 317: Uống rượu ăn mừng.

- Nếu không, tôi trả cậu về cho chị Khinh Vũ nhá?
Đường Kim lười biếng hỏi.
- Tôi không về!
Tần Thủy Dao vội vàng nói:
- Sắp chán chết rồi. Thôi mặc kệ cậu có định làm trò gì, bây giờ theo tôi đi dạo phố!
Thật vất vả mới được ra ngoài hóng mát, Tần Thủy Dao cũng không muốn về biệt thự trên núi. Mặc dù cảm thấy Đường Kim hơi dị, nhưng nàng vẫn quyết định không hỏi nữa. Vội vàng ra khỏi khu phòng học, nàng đi ra khỏi trường.
- Đậu móa, hai giờ trước còn thấy Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu lưu luyến chia ly, sao con hàng này bây giờ lại thông đồng với Tần Thủy Dao?
- Chẳng lẽ qua một kỳ nghỉ, Tần Thủy Dao cũng rơi vào ma chưởng của Đường Kim rồi?
- Chắc thế!
- Không thể nào, Tần Thủy Dao sẽ không để tao thất vọng!
- Cắt, mày quen thuộc với Tần Thủy Dao lắm đấy...
...
Hai người đi chung, khiến cho một số người nghị luận, vài nam nữ sinh cũng bắt đầu bát quái.
Đường Kim và Tần Thủy Dao coi như không thấy, hai người nhanh chóng ra khỏi trường học, sau đó Tần Thủy Dao bắt đầu lò dò đi dạo xung quanh trường.
Thật ra hiện tại Tần Thủy Dao cũng không hứng thú dạo phố lắm, nàng chỉ muốn tùy tiện đi một chút. Kết quả là, hai người đi trên đường, thoạt nhìn không giống dạo phố, mà giống như một đôi tình lữ đang tản bộ vậy.
Đi dạo khoảng một giờ, Tần Thủy Dao cũng thấy chán, cho nên Đường Kim đổi thành bồi dạo phố thành bồi ăn. Mà lần này hai người cũng không đi quá xa, cũng là quán thịt dê nướng mà Đường Kim từng ăn nhiều lần.
Một thời gian không tới nơi này ăn thịt dê xiên nướng, Đường Kim lần này cũng ăn thật sướng mồm. Chỉ không hoàn mỹ là, lần này không ai gây phiền toái, cũng không ai tính tiền cho hắn cả.
Chẳng qua hình như tâm tình Tần Thủy Dao không tốt lắm. Ra khỏi quán thịt dê, nàng liền đòi đi về.
- Bé ngốc, sao mà cậu lại đòi về?
Đường Kim lại mất hứng:
- Tôi còn chưa bồi xong mà, bồi ăn bồi uống bồi dạo phố. Tôi còn chưa bồi cậu uống rượu.
- Cậu muốn uống rượu?
Tần Thủy Dao sửng sốt, tên này hình như không uống rượu mà? Dù sao trong ấn tượng của nàng, Đường Kim chưa từng uống rượu.
- Dù gì bây giờ tôi cũng là người lớn, nên uống rượu ăn mừng một chút.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Vậy... chúng ta đi quán bar?
Tần Thủy Dao cũng hơi động tâm. Lớn như vậy rồi, nàng còn chưa đi tới quán bar bao giờ. Lần duy nhất đi quán bar chính là đến Hải Dương Thiên Đường treo đầu dê bán thịt chó kia.
Nơi như quán bar này khá loạn, con gái đi vào dễ chịu thiệt, cho nên Tần Khinh Vũ không cho Tần Thủy Dao đi quán bar. Nhưng mà, nếu có Đường Kim đi cùng, vậy dù Tần Khinh Vũ có ở đây thì cũng không phản đối.
- Được, đi quán bar!
Đường Kim một lời đáp ứng.
- Đi quán bar nào bây giờ?
Tần Thủy Dao bắt đầu lúng túng:
- Cậu có quen thuộc chỗ nào không?
- Có nè!
Đường Kim lập tức gật đầu:
- Chính là Hải Dương Thiên Đường lần trước đã đi qua!
- Lưu manh!
Tần Thủy Dao liếc Đường Kim một cái, sau đó tức giận hỏi:
- Còn có quán khác không?
- Có quán bar Thanh Xuân, cũng từng tới một lần.
Đường Kim hồi đáp.
- Quán bar Thanh Xuân? Tôi nghe nói qua rồi, chỗ có hình như đứng đắn hơn một chút, đi luôn đi!
Tần Thủy Dao lập tức nói.
Hai người cứ quyết định như vậy, sau đó lại bắt một chiếc taxi. Vừa hơn tám giờ, quán bar đúng lúc mở cửa, hai người cũng đi vào bên trong quán bar Thanh Xuân.
Trời đêm đen đặc.
Ngoài quán bar Thanh Xuân.
"Huệ..." Một người đứng bên đường nôn như hack, mà bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp thanh thuần dị thường, vẻ mặt nàng thật tức giận.
Đang đứng nôn không phải ai khác, chính là Đường Kim, mà thiếu nữ xinh đẹp tức giận kia tất nhiên là Tần Thủy Dao.
Buồn bực, quá buồn bực!
Đây là cảm giác của Tần Thủy Dao bây giờ. Lần đầu tới quán bar, với nàng cũng không phải ác mộng gì. Nhưng nó còn làm nàng buồn bực hơn cả ác mộng, bởi suốt cả tối, nàng gần như chẳng làm cái gì cả!
Người ta tới quán bar là để giải sầu, mà nàng tới quán bar lại rước bực vào thân. Mà đầu sỏ của tất cả mọi chuyện lại chính là tên Đường Kim này. Bởi... sau khi vào quán bar, hắn đột nhiên trở nên bất bình thường.
Tên này vừa vào quán bar là đã lập tức gọi bia. Chọn một vị trí, không nói hai lời đã bắt đầu rót bia vào trong bụng.
- Rốt cuộc ũng là người lớn, tôi muốn ăn mừng...
Một chai bia vào bụng.
- Từ hôn còn chưa thành công, buồn chết tôi, lại muốn uống...
Lại một chai nữa.
- Bé ngốc, uống cùng nào...
Lại thêm một chai.
- Mười sáu năm không rượu bia, tôi muốn uống bù...
Một năm một chai, mười sáu chai bị giải quyết.
- Lại nhớ bọn sát thủ về hưu, an nghỉ nha, tôi mời các người...
Lại mười mấy chai tiếp.
...
Qua gần năm giờ, Đường Kim gần như không ngừng nghỉ, vẫn uống bia. Hắn cứ vừa nói vừa nốc, vốn Tần Thủy Dao còn muốn uống một chút, nhưng thế nào cũng không dám uống. Nàng dám đến quán bar là vì có đường Kim. Nhưng tên này uống say, vậy còn đáng tin sao?
Nếu hắn say, nàng cũng say, đến lúc đó tám phần nàng chịu thiệt. Đến lúc này, Tần Thủy Dao vốn định uống một chút, lại thành ra cả tối cũng chưa chạm giọt nào.
Mà Đường Kim còn điên cuồng quát tháo, cuối cùng cũng uống say. Uống say thì cũng thôi, tên này còn liều mạng không chịu đi, nhất định đòi uống tiếp. Thành ra, đến mười phút đồng hồ trước, quán bar muốn đóng cửa, nàng mới nhờ một thợ pha chế lôi Đường Kim ra ngoài.
Vừa ra khỏi quán, Đường Kim lại ghé về bên đường nôn như điên, làm Tần Thủy Dao vừa kinh tởm vừa buồn bực, tâm tình kém khỏi phải nói.
- Đường Kim chết tiệt, nhất định kiếp trước cậu là tửu quỷ!
Căm giận mắng một câu, Tần Thủy Dao vội vàng vẫy một chiếc taxi: "Taxi!"
Thấy taxi dừng lại, Tần Thủy Dao liền kéo Đường Kim lên:
- Nè, đi thôi!
Lôi Đường Kim, mở cửa xe ra, nhét hắn vào. May mà Đường Kim cũng không nặng, nếu không Tần Thủy Dao còn bực nữa.
- Đến số 1 đường Khinh Vũ.
Tần Thủy Dao lên xe, nói với tài xế một câu. Hiện giờ Đường Kim say đến vậy rồi, nàng cũng không thể mặc kệ hắn. Không thể làm gì khác hơn là đưa hắn về nhà.
Chừng mười phút sau, taxi dừng trước cửa số 1 đường Khinh Vũ, Tần Thủy Dao thanh toán tiền xe, có vẻ cật lực kéo Đường Kim xuống. Mở cửa vào biệt thự, sau đó tiếp tục lôi hắn vào trong.
"Á!" Dưới chân đột nhiên đạp phải thứ gì, Tần Thủy Dao kinh hô một tiếng, ngã nhào xuống đất. Đường Kim tất nhiên cũng ngã theo.
Xoa xoa đầu gối hơi đau đớn, lại nhìn Đường Kim có vẻ đang ngủ say dưới đất kia. Tần Thủy Dao nhất thời ủy khuất, lại càng tức giận. Nàng căm giận mắng một câu:
- Đường Kim chết tiệt, cậu là một con heo. Vậy mà cũng ngủ được!
- Tiểu thư xinh đẹp, có cần tôi giúp em dạy dỗ hắn một chút không?
Một thanh âm quái dị đột ngột vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận