Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 729: Qủa nhiên là không có nữ nhân

-Ta nhổ vào, sao ta lại không có nữ nhân chứ? Nữ nhân ta chơi qua còn nhiều hơn cả gái gọi mà ngươi chơi đó! – nam tử thư sinh kia đã hoàn toàn mất đi lý trí, lần này cả lời nói và thần thái của hắn đã không còn thư sinh lịch lãm như trước nữa.
-Ngươi quả nhiên là không có nữ nhân mà. – Đường Kim dùng ánh mắt đầy thương cảm nhìn nam tử thư sinh kia:
-Ta chưa từng có tìm gái gọi bao giờ cả.
-Thối lắm, số nữ nhân mà lão tử chơi qua cũng lên hàng ba con số cmnr. – nam tử kia hét vào mặt Đường Kim.
-Ờ, ta biết mà, ngươi làm trai bao có phải không? – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói:
-Ngươi là một tên trai bao mà còn dầy mặt tới tán bạn gái của ta sao, tuy rằng ta là người thật thà chất phác nhưng ta thực sự không thể nào nhịn được nữa
Vừa dứt lời, làm ra một bộ dáng tức giận đạp mạnh về phía nam tử kia một cái, đạp hắn ngã xuống đất:
-Ngươi muốn tự mình lái xe cút đi hay đợi lát nữa xe cứu thương tới khiêng ngươi đi?
-Ngươi dám đánh ta? Đê mờ ngươi dám đánh ta sao? – nam tử thư sinh vốn đã giận quá mất khôn, giờ lại bị ăn thêm một cái đạp nữa nên càng điên cuồng gào thét:
-Ngươi có biết lão tử là ai không? Nói cho ngươi biết lão tử chính là Bì Kim Lương, lão tử chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể làm cho cô không được làm giáo viên nữa, một cuộc điện thoại của lão tử cũng có thể làm cho ngươi sml…ặc!
Đường Kim lại bồi thêm một cước lên người tên gia hỏa này, đem hắn dẫm dưới chân, một cước này rất nặng, nặng đến nỗi tên gia hỏa Bì Kim Lương này nhất thời không gượng dậy nổi.
-Ngươi có biết không? Cách đào góc tường của ngươi quá là nghiệp dư. – Đường Kim nhìn Bì Kim Lương đang ôm bụng đau đớn đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói:
-Ngươi còn chưa biết rõ ta là ai đã dám đòi đào góc tường của ta, nếu như loại người như ngươi cũng có thể thành công thì quả thật là không có thiên lý.
Duỗi tay ra giật lấy bó hoa trên tay Bì Kim Lương rồi đưa cho Tô Vân Phi, Đường Kim cười hì hì:
-Này, thân ái à, đây là hoa hồng ta tặng nàng.
-Đó… là … của ta… - Bì Kim Lương cố nén đau đớn nói.
Đường Kim căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ tiếp tục nói với Tô Vân Phi:
-Thân ái à, nàng đang muốn về nhà sao, ta đưa nàng đi nhé!
Cũng không cần biết Tô Vân Phi có đáp ứng hay không, Đường Kim cứ ôm nàng đi về phía trước.
Tô Vân Phi vốn muốn vùng ra nhưng nghĩ nghĩ một hồi thì lại thấy đằng nào chuyện cũng đến nước này rồi, không bằng phối hợp một chút với Đường Kim, nếu không thì nàng không những phải chịu thiệt thòi mà còn không thể lấy Đường Kim làm bia đỡ đạn, như thế không phải là lỗ lớn sao?
Mãi đến vài phút sau, khi đã cách cổng trường khá xa, Tô Vân Phi mới lên tiếng:
-Bạn Đường Kim, em có thể bỏ tay ra được rồi đấy.
-Ờ, Tô lão sư, lần này không cần cảm ơn ta đâu. –Đường Kim cười hì hì, thuận tay vuốt qua eo nàng một cái:
-Phải rồi, cái này cho cô, đây là tiền do cô kiếm được.
-Đây là… - Tô Vân Phi vốn đang bị câu không cần cám ơn của Đường Kim làm cho tức sắp chết nhưng khi vừa nhìn thấy tờ chi phiếu trên tay Đường Kim thì nàng lập tức ngẩn ra:
-Mười vạn? Chính là mười vạn mà Bì Kim Lương đưa cho em đó hả?
-Đúng vậy a, Tô lão sư, cho nên ta mới nói đây là do cô kiếm được, cũng nên thuộc về cô. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Ta không cần thứ tiền này, em trả lại cho hắn đi. – Tô Vân Phi khẽ chau mày.
-Trả cho hắn? – Đường Kim lắc đầu:
-Vậy thì quá đáng tiếc đi.
-Vậy em tự mình giữ lại cũng được. – ngữ khí của Tô Vân Phi có chút không vui.
-Tờ chi phiếu này còn phải đi ngân hàng đổi tiền nữa, quá là phiền phức. – Đường Kim khẽ ngáp một cái, mắt nhìn bốn phía, sau đó hắn phát hiện ra một người ăn xin ở gần đó, thế là hắn liền bước tới rồi nhét tờ chi phiếu cho người kia:
-Haiz, bất kể ngươi là ăn xin thật hay là giả, cầm 10 vạn tệ này về nhà ăn tết đi.
Không đợi người ăn xin kịp phản ứng Đường Kim đã quay người đi, rất nhanh đã tới bên cạnh Tô Vân Phi:
-Tô lão sư, cô muốn về quê sao?
-Ừ, về quê ăn Tết. – Tô Vân Phi khẽ gật đầu, thấy Đường Kim đem tờ chi phiếu kia đưa cho người ăn xin, sự bất mãn trong lòng nàng phút chốc đã biến mất sạch sẽ.
Đường Kim hướng về phía xa vẫy tay một cái, một chiếc ô tô lập tức đi tới, xe dừng lại, cửa xe được mở ra, một nam thanh niên từ bên trong bước ra:
-Đường lão đại, ngài có gì phân phó sao?
-giúp ta đưa Tô lão sư về quê. – Đường Kim nhàn nhạt nói.
-Vâng. – nam thanh niên kia vội vàng gật đầu sau đó mới quay lại mở cửa mời Tô Vân Phi:
-Tô lão sư, mời lên xe.
-Không cần đâu, ta tự mình bắt xe là được rồi. – Tô Vân Phi lắc đầu.
-Vậy để hắn đưa cô tới bến xe đi. – Đường Kim cũng không cưỡng cầu.
-Cũng được. – lần này Tô Vân Phi cũng không cự tuyệt nữa.
ế ẩ ẩĐợi Tô Vân Phi rời đi, Đường Kim mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó tự mình lẩm bẩm:
-Ta cũng phải đi mua hoa đây.
Vừa rồi Đường Kim xuất hiện chỉ là một sự trùng hợp, trên thực tế thì hắn vừa mới từ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh chui ra, lần này hấn mất thời gian gần mười ngày để luyện chế đan dược, dưới tình huống quen tay quen mắt, hắn gần như đã luyện chế ra đủ số đan dược gần dùng, cũng chính là 20 viên trung cấp Thiên Đạo Đan.
Vừa mới ra ngoài thì hắn vẫn chưa ý thức được hôm nay là lễ tình nhân, mãi đến khi thấy Bì Kim Lương tặng hoa cho Tô Vân Phi hắn mới chợt nhớ ra.
Nhưng đối với Đường Kim mà nói, bất luận là mua hoa hay là tặng hoa, kì thực đều không phải là một việc nhẹ nhàng, ai bảo người hắn cần phải tặng lại nhiều như vậy chứ, thật đúng là không có gấu cũng là một bi kịch, mà thằng có quá nhiều gấu cũng mệt vl, mà hắn chính là trường hợp thứ hai.
Mua hoa cũng cần phải có kĩ thuật, tặng hoa thì cần phải có thể lực, đối với Đường Kim mà nói thì thể lực không phải là vấn đề, nhưng kĩ thuật thì có chút khó khăn, cho dù hôm nay tặng hoa hồng là chủ yếu, nhưng không phải mỹ nữ nào cũng thích hoa hồng, vấn đề là hắn không biết các nàng thích hoa gì, hắn chỉ biết mỗi Kiều An An thích lam sắc Yêu Cơ mà thôi.
-Ờ, trước tiên phải tìm kiếm một chút, thử tra xem các nàng thích hoa gì. –Đường Kim lấy điện thoại ra, điện thoại mà Hiểu Hiểu tặng hắn lúc này lại thể hiện ra giá trị của nó. ( dịch giả: ta cũng muốn có một cái như vậy a)
Tìm một lượt, Đường Kim cuối cùng cùng làm rõ đại khái tình huống, ví dụ như Hàn Tuyết Nhu thích hoa hồng, Đường Thanh Thanh thích hoa bách hợp, đương nhiên là có một vài người không thể nào tìm được, ví dụ như Tống Oánh hay Tiêu Đại Nhi các nàng đều căn bản không có bao nhiêu tư liệu trong kho dữ liệu của Hiểu Hiểu.
-Ờ, trước tiên đi tặng hoa cho Tuyết Nhu đã. – Đường Kim thầm nhủ, dù sao thì Hàn Tuyết Nhu cũng là bạn gái chính thức của hắn, hoa hồng trước tiên cũng nên tặng nàng mới phải, nhưng vấn đề là Hàn Tuyết Nhu bây giờ đang ở đâu nhỉ?
Ngay lúc Đường Kim đang định gọi điện thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên, nhưng lần này không phải Hàn Tuyết Nhu gọi tới mà là bốn tiểu nha đầu Khả Ái Lanh Lợi.
-Cha nuôi, người có biết hôm nay là ngày gì không? – điện thoại vừa thông thì bên kia đã truyền tới tiếng hô đồng thanh của bốn tiểu nha đầu.
-Không biết. – Đường Kim cố ý giả hồ đồ, bốn tiểu nha đầu này tám phần là lại muốn hố hắn rồi.
-Cha nuôi, hôm nay chính là lễ tình nhân đó nha! – bốn tiểu nha đầu lại đồng thanh nói.
-Lễ tình nhân? Ồ, Ta biết rồi! – Đường Kim lập tức giả vờ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn nhanh chóng nói:
-Ờ, ta phải đi chuẩn bị quà cho mẹ nuôi của các con đây, ta cúp máy trước nhé!
Không đợi bốn tiểu nha đầu kia trả lời Đường Kim lập tức cúp máy rồi biến mất tại chỗ, thuấn di tới trước cửa một tiệm hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận