Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 629: tối nay về nhà ăn cơm.

-Về là tốt rồi. – Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
-Tối nay về nhà ăn cơm đi, ta sẽ gọi điện cho Dao Dao để nó cùng về nhà.
-Được. – Đường Kim gật đầu đáp ứng.
-Ừm, vậy tối về nhà rồi nói tiếp. – thanh âm của Tần Khinh Vũ vô cùng ôn nhu:
-Ta có việc phải ra ngoài một chút.
-Ừm. – Đường Kim gật đầu lần nữa.Tần Khinh Vũ không nói thêm gì nữa mà nhẹ nhà bước ra khỏi tòa nhà Hoàng Kim.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Đường Kim có chút thất thần đứng đơ tại chỗ, lần này trùng phùng với Tần Khinh Vũ tuy rằng hắn đã mong đợi rất lâu rồi nhưng lúc chân chính gặp nàng thì tình huống lại vô cùng bình đạm, nhưng mà hắn biết rằng điều này cũng là bình thường bởi vì Tần Khinh Vũ không thể giống nhữ người khác dùng phương thức đó để chào mừng hắn trở về.
Nhưng mà Tần Khinh Vũ thậm trí còn không mời hắn vào phòng làm việc ngồi một chút làm hắn cảm thấy khá ngoài ý muốn.
-Xem ra Khinh Vũ tỷ tỷ muốn cùng Cô bé ngốc kia nghênh tiếp ta về nhà rồi. – Đường Kim thầm đoán trong lòng, nếu như Tần Thủy Dao cũng ở đây thì Tần Khinh Vũ khẳng định sẽ để hắn đi lên.
Bóng lưng của Tần Khinh Vũ còn chưa khuất hẳn thì phía sau đã truyền tới một tiếng gào thét:
-Tần Khinh Vũ, cô đứng lại cho ta, bằng cái gì mà đuổi ta chứ? Cô dám đuổi ta cô sẽ phải hối hạn đấy, cô có tin là chỉ cần một câu nói của ta sẽ làm cho một nửa khách hàng…
Châu Văn Đào đang điên cuồng gào thét thì đột nhiên hắn cảm giác được thân thể mình bỗng nhẹ bẫng, hóa ra là Đường Kim đã một tay túm hắn lên.
-Đúng là chó rách ngáng chỗ mà! – Đường Kim cảm khái một câu sau đó tiện tay đem Châu Văn Đào ném bay ra khỏi tòa nhà Hoàng Kim.
Trừ Lạc Trần ra thì mấy người khác đều trợn mắt há mồm, vị này rốt cuộc là có lai lịch gì thế?
-Ta đi trước đây, tên gia hỏa hãm tài kia giao cho ngươi xử lý đấy. – Đường Kim nhìn Lạc Trần một cái, lười biếng nói một câu rồi liền bước ra ngoài.
Lạc Trần hưng phấn không thôi, lần này hắn có thể tha hồ mà hả giận rồi.
… Trên đỉnh Ninh Sơn.
Mưa phùn lất phất, sương mù mênh mang, từ xa nhìn lại thì đỉnh Ninh Sơn giống như bị một cái lồng sương mù bao trùm vào bên trong, nhưng nếu như đứng gần đỉnh núi thì lúc này có thể nhình thấy một bóng dáng thướt tha xinh đẹp ở đó.
Nữ tử này mặc phong y màu đen, ngọn gió lớn trên núi đem tà áo nàng thổi tung bay bày ra thân hình bốc lửa của nàng, bờ mông tròn trịa, chân thon dài, hai quả núi tuyết ngạo nghễ đủ để làm cho nữ tử này có thể được xưng là vưu vật.
Nhưng mà dường như ông trời rát công bằng, nữ tử này tuy có dáng người tuyệt vời như thế nhưng gương mặt của nàng lại làm cho rất nhiều người không dám nhìn thẳng vào, chính xác hơn mà nói là nửa bên mặt của nàng có một vết đao vô cùng khủng bố, so với nửa khuôn mặt tuyệt mĩ bên kia thì đúng là làm cho người ta nhìn mà phải lùi sau ba bước.
Nữ tử này chính là Ninh Tâm Tĩnh, chỉ nhìn thân hình nóng bỏng của nàng thì mọi nam nhân đều động tâm, nửa khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đồng dạng cũng như vậy, nhưng nếu như nhìn thấy nửa bên má còn lại của nàng thì phải đến 9 phần nam nhân đã động tâm kia phải đánh trống lùi cmnr.
Một mình đứng trên đỉnh núi, mặc cho mưa phùn thấm ướt người mình, xuyên qua làn mưa mù, Ninh Tâm Tĩnh nhìn xuống cả thành phố Ninh Sơn đang bị mưa mù bao phủ, trong lòng nàng đang có một loại tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Nửa tiếng trước nàng từ trong miệng của Khả Ái Lanh Lợi có được tin tức của Đường Kim, mười phút sau thì nàng từ chỗ Hiểu Hiểu xác nhận tin tức đó là thật, lúc này nàng mới biết là Đường Kim vẫn còn sống hơn nữa là đã bề tới Ninh Sơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa đây đúng là một tin tức tốt, chỉ là lúc nàng xác nhận Đường Kim vẫn còn sống thì ngoài vui mừng ra thì còn một loại tâm tình rất phức tạp.
Ninh Tâm Tĩnh giờ tay lên khẽ sờ vào bên má có vết đao, nàng không tự giác được lại nhơ về tết tháng Chạp của hai năm trước, ngày hôm đó Đường Kim đưa ra một yêu cầu,yêu cầu nàng tẩy vết sẹo trên má đi.
Ý đồ của Đường Kim với nàng cũng như tâm tư của Tư Mã Chiêu (*) người người đều biết. nàng không phải kẻ ngốc nên tất nhiên nàng cũng rất rõ ràng, có lúc nàng thậm trí từng nghĩ rằng với bộ dáng bây giờ của mình mà bên cạnh đường kim mỹ nữ như mây thế kia, hắn vẫn có tâm tư đó với mình thì đúng thật là khó hiểu.
Cho dù hai năm trước Đường Kim vẫn chưa hề nói rõ ý đồ của hắn nhưng Ninh Tâm Tĩnh biết rằng bây giờ Đường Kim tuyệt đối sẽ không dấu giếm gì hết, đến lúc đó phải đối mặt với hắn như thế nào đây?
-Nói không chừng là ta tự mình đa tình mà thôi! – khóe miệng Ninh Tâm Tĩnh khẽ lộ vẻ cười khổ, hai năm thời gian có thể htaay đổi rất nhiều thứ, có khi bây giờ Đường Kim lại không có hứng thú với nàng nữa cũng nên.
Đúng và lúc này thì một thanh âm quen thuộc bỗng truyền vào tai Ninh Tâm Tĩnh:
-Ninh giáo quan, y phục của cô ướt rồi kìa.
Thân thể Ninh Tâm Tĩnh khẽ run lên một cái, nàng vô thức quay đầu lại thì liền thấy nam nhân làm nàng phân vân khó xử kia đang đứng trước mặt nàng, tuy rằng hắn đã có chút thay đổi nhưng nàng vẫn chỉ nhìn một cái là đã nhận ra hắn.
Trên mặt Đường Kim vẫn là nụ cười nhàn nhạt, thần thái của hắn vẫn giống như lần cuối hai người gặp nhau lúc hai năm trước, lúc này trong đầu Ninh Tâm Tĩnh bỗng xuất hiện một loại ảo giác, dường như hai người chưa hề li biệt hai năm mà chỉ là mới hai ngày không gặp mà thôi.
-Đường Kim, ngươi quả nhiên đã trở về. – tâm tư rối loạn của Ninh Tâm Tĩnh phút chốc đã bị quét sạch, ngay lúc chân chính gặp được Đường Kim thì nàng đã khôi phục lại tâm thái bình tĩnh như xưa.
-Ninh giáo quan, ta từng hứa với cô ta nhất định sẽ quay về gặp cô. – Đường Kim khẽ cười một cái:
-Tuy rằng ta về muộn một chút nhưng ta vẫn thực hiện được lời hứa của mình.
-Đường Kim, kỳ thực ngươi không cần thiết phải hứa hẹn bất cứ điều gì với ta. – ngữ khí của Ninh Tâm Tĩnh có chút cảm khái, dù sau thì với quan hệ của hai người bây giờ còn chưa có đến mức độ thề nguyền như thế.
-Ninh giáo quan, ta nguyện ý thực hiện lời hứa với cô, chỉ thế là đủ rồi. – Đường Kim cười xán lạn, tiếp theo thì ánh mắt của hắn lập tức tập trung lên vết đao trên mặt Ninh Tâm Tĩnh, trên mặt lộ ra biểu tình không vui:
-Nhưng mà Ninh giáo quan, việc cô đáp ứng ta hình như cô chưa có làm a!
-Trên mặt ta có vết sẹo này hay không đối với người quan trọng như vậy sao? – trên mặt Ninh Tâm Tĩnh lộ ra biểu tình cổ quái.
-Ninh giáo quan, cái này đối với cô rất quan trọng, vết sẹo trên mặt cô ngày nào còn chưa có tẩy sạch thì cũng đại biểu là vết thương trong lòng cô vẫn chưa khỏi. – Đường Kim nghiêm túc nói:
-Ờ, đương nhiên, cái này cũng rất quan trọng đối với ta, bởi vì việc gì quan trọng với cô thì đều quan trọng với ta…ý?
Đường Kim còn chưa nói hết thì đột nhiên hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một bên má của Ninh Tâm Tĩnh, dường như hắn phát hiện ra cái gì đó mà phát hiện này làm hắn kinh ngạc đồng thời còn có chút hưng phấn, tiếp theo thì Đường Kim đột nhiên vươn tay ra sờ vào bên má có vết sẹo của Ninh Tâm Tĩnh.
(*) : Tư Mã Chiêu là người thời tam quốc, con trai của Tư Mã Ý, tâm tư muốn cướp ngôi của họ Tào của hắn lộ liễu đến mức người người đều biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận