Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 823: Bây giờ ngươi có thể chết tâm được chưa?

-Có lẽ là có chút vấn đề. – Đường Kim khẽ gật đầu:
-Lạc thúc thúc, trước tin người mau để người nào đáng tin tưởng đem chỗ thuốc kia niêm phong lại, đợi lát nữa ta sẽ kiểm tra kĩ lưỡng, bây giờ ta phải trị bệnh cho gia gia trước đã.
Ngừng một chút, Đường Kim lại bổ sung:
-Mấy năm nay số thuốc mà gia gia dùng có lẽ đều là thuốc bổ, nhưng có câu nói rằng là thuốc sẽ có ba phần độc, cho dù là thuốc bổ cũng phải dùng điều độ, nếu như ăn quá nhiều sẽ có khả năng biến thành thuốc độc, ngược lại lại có hại với thân thể. Thân thể của gia gia kì thực chính là bị những vị thuốc bổ này làm hại, cũng chính là nói gia gia tương đương với bị trúng độc, vấn đề là loại độc này những máy móc kiểm tra bình thường không thể nào tra ra được chút manh mối gì.
-Trúng độc? Cái này, làm sao có thể? – Lạc Phỉ Phỉ cả kinh, nhưng sau đó nàng lại nhớ tới Đường Kim giỏi nhất là hạ độc, nếu như hắn đã nói gia gia trúng độc thì nhất định không phải là giả.
-Đường Kim, ý ngươi là lang trung bốc thuốc cho phụ thân ta cố ý muốn hại người sao? – sắc mặt Lạc Kiến Quốc phút chốc trở nên âm trầm, trong mắt mờ mờ xẹt qua từng tia nộ hỏa.
Đường Kim bắt đầu kiên nhẫn giải thích:
-Cái này ta tạm thời vẫn chưa thể xác định, ta phải nhìn lượng thuốc cụ thể mới biết được, lợi dụng thuốc bổ để hạ độc thật ra đều có quy luật, đó chính là phân lượng mỗi lần đều có chút biến hóa nhỏ,vừa mới bắt đầu chỉ vượt qua định mức một lượng nhỏ, nhưng mỗi ngày lượng thuốc vượt định mức sẽ nhiều thêm một ít, cũng chính là nói ta chỉ cần nhìn lượng thuốc dùng liên tục trong một đoạn thời gian là có thể biết được người kia có phải cố ý hay không.
-Cha, trước tiên đừng quản ai muốn hại gia gia, trị xong bệnh cho gia gia rồi nói tiếp! – Lạc Phỉ Phỉ có chút nóng vội nói.
-Kiến Quốc, Phỉ Phỉ nói đúng đấy, sức khỏe của cha mới là quan trọng nhất, những việc khác để sau này hãy nói đi. – Châu Nhược Đồng cũng đồng ý với Lạc Phỉ Phỉ.
Lạc Kiến Quốc gật đầu một cái rồi nhìn Đường Kim:
-Bây giờ chúng ta phải làm gì?
-Lạc thúc thúc, Phỉ Phỉ, các người đợi một chút, ta đi chuẩn bị đồ nghề, rất nhanh sẽ quay lại. – Đường Kim dứt lời liền đi thẳng ra ngoài.
-Ta đi cùng với ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ vội vàng đi theo Đường Kim.
-Phỉ Phỉ, nàng không cần đi theo, nhiều nhất mười phút sau ta sẽ quay lại. – Đường Kim nói xong liền trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của Lạc Phỉ Phỉ.
Nếu như lúc bình thường thì Đường Kim sẽ không ngại đem theo Lạc Phỉ Phỉ, nhưng mà hắn phải vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh một chuyến để lấy một vài dược liệu, sau đó lại phải về Ninh Sơn đem Hoa Hoa tới đây, mà hiện tại những việc này hắn vẫn chưa thể cho Lạc Phỉ Phỉ biết được.
Đường Kim không phải bác sĩ, nhưng hắn xác thực rất rõ ràng tình huống của Lạc Bỉnh Thăng, thân thể của ông bị một lượng lớn thuốc bổ làm hại, thuốc bổ tuy không phải là độc, nhưng thực ra thân thể người mỗi người mỗi ngày đều nạp vào một lượng nhỏ độc dược, người khỏe mạnh đều có thể đem lượng độc dược này bài tiết ra ngoài, nhưng thân thể của Lạc Bỉnh Thăng đã mất đi chức năng trên, thế nên hiện tại ông mới bị chân chính trúng độc.
Bất quá muốn hồi phục lại chức năng thân thể cho Lạc Bỉnh Thăng, không chỉ là vấn đề giải độc đơn giản mà còn phải dùng một lượng lớn dược vật giúp hỗ trợ phục hồi chức năng của các cơ quan bị tổn thương.
Đương nhiên đối với Đường Kim mà nói điều này không khó, một viên Hồi Xuân Đan cộng thêm Hoa Hoa, lại thêm một vài vị thuốc nữa là có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để.
Đường Kim đang tiến hành chuẩn bị thì lại có một vị khách không mời mà tới phòng bệnh của Lạc Bỉnh Thăng, đây là một nam tử anh tuấn cao lớn, nhìn rất phong độ, nhưng mà hắn vừa mới xuất hiện thì sắc mặt của Lạc Phỉ Phỉ lập tức trở nên có chút khó coi, hiển niên nàng không hề có chút hảo cảm nào với thanh niên này.
-Lạc gia gia, Lạc thúc thúc, Châu a di, Phỉ Phỉ, chào mọi người. – nam tử thanh niên còn ôm theo một bó hoa tươi, vừa vào tới cửa đã lên tiếng chào hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt thành.
-Dật Phong, ngươi tới rồi. – trên mặt Lạc Kiến Quốc lộ ra một nụ cười, Châu Nhược Đồng cũng mỉn cười gật đầu, đến cả Lạc Bỉnh Thăng đang nằm trên dường cũng khẽ cười một cái, có thể nhìn ra được ấn tượng của ba người họ với nam tử tên Dật Phong này rất tốt.
-Bành Dật Phong, ngươi tới làm gì? – Lạc Phỉ Phỉ nhìn nam tử này, lạnh nhạt hỏi.
-Phỉ Phỉ, nghe nói gia gia nàng bệnh nặng, ta đặc biệt tới xem có giúp được gì không. – nam tử tên Bành Dật Phong khẽ cười một cái, đồng thời đưa bó hoa tươi về phía Lạc Phỉ Phỉ.
-Bành Dật Phong, ngươi lập tức đem hoa của mình cút đi đã là giúp chúng ta rồi. – Lạc Phỉ Phỉ phiền muộn nói.
-Phỉ Phỉ, ta chưa từng làm việc gì có lỗi với nàng, nàng cần gì phải có địch ý lớn như vậy với ta? – Bành Dật Phong lộ vẻ cười khổ;
-Ta thực lòng quan tâm tới Lạc gia gia, cũng quan tâm tới nàng cho nên mới tới đây a.
-Phỉ Phỉ, đừng nói chuyện với Dật Phong như thế, người tới đều là khách, ngươi như thế làm sao được? – Lạc Kiến Quốc khẽ chau mày, nhẹ nhàng trách cứ Lạc Phỉ Phỉ.
-Lã thúc thúc, không sao cả, ta biết gần đây tâm tình Phỉ Phỉ không tốt, ta không để bụng đâu. – Bành Dật Phong vội vàng nói.
-Bành Dật Phong, ngươi có mục đích gì mọi người đều rõ ràng, ta cũng trực tiếp nói thẳng với ngươi, ta đã có bạn trai rồi, ngươi chết tâm đi! – Lạc Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng:
-Nếu như ngươi không tin thì cứ hỏi cha và gia gia ta đi, bạn trai ta vừa rồi cũng ở đây, chàng ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ quay lại!
-Phỉ Phỉ, những lời như thế này hình như nàng đã nói với ta rất nhiều lần rồi. – Bành Dật Phong mặt không đổi sắc, tựa hồ không hề tin Lạc Phỉ Phỉ.
-Cái đó, Dật Phong à, Phỉ Phỉ lần này không có lừa ngươi, nó thực sự đã có bạn trai. – Châu Nhược Đồng ở một bên nhịn không được xen vào, Bành Dật Phong này theo đuổi Lạc Phỉ Phỉ đã rất nhiều năm, người Lạc gia thật ra cũng khá vừa ý người này, nhưng vấn đề là không biết vì nguyên nhân gì mà Lạc Phỉ Phỉ rất ghét Bành Dật Phong.
Nụ cười trên mặt Bành Dật Phong phút chốc vụt tắt, bởi vì hắn biết Châu Nhược Đồng sẽ không lừa hắn, nếu bà đã nói như vậy thì việc này trăm phần trăm là thật.
-Đúng vậy Dật Phong, Phỉ Phỉ xác thực là đã tìm được một bạn trai khá tốt, đương nhiên ngươi cũng không tệ, chỉ là giữa ngươi và Phỉ Phỉ chỉ thiếu một chút duyên phận mà thôi, ngươi cũng đừng đau lòng, hãy tin rằng mình nhất định sẽ tìm được một người bạn gái tốt. – Lạc Bỉnh Thăng cũng lên tiếng. lời này của ông càng là trực tiếp đưa Bành Dật Phong xuống địa ngục.
Đến cả Lạc Bỉnh Thăng cũng nói như vậy thì việc này đến nửa phần trăm khả năng là giả cũng không có.
-Bành Dật Phong, hiện tại ngươi đã chết tâm chưa? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, đối với Đường Kim nàng là thống hận cộng thêm một chút bực mình còn có một vài tình cảm phức tạp, còn đối với Bành Dật Phong này hoàn toàn là một loại ghét cay ghét đẳng phát ra từ nội tâm.
-Phỉ Phỉ, nếu nàng đã có bạn trai thì ta tự nhiên sẽ chúc phúc cho nàng. – Bành Dật Phong rất nhanh đã khôi phục như thường, thậm chí còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
-Có điều là cho dù nàng đã có bạn trai thì ta vẫn quan tâm tới bệnh tình của Lạc gia gia, đồng dạng cũng vẫn sẽ tiếp tục quan tâm nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận