Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 892: Sát thủ không thể nhìn thấy.

Cỗ sát khí này xuấthiện không chút dấu hiệu báo trước, hơn nữa chớp mắt đã bao phủ tất cả đường lui của Đường Kim, trong khoảnh khắc đó Đường Kim thậm chí cảm giác được kiếm khí lạnh lùng đang gần kề ngay bên mặt mình, tùy thời có thể cắt hắn thành từng mảnh.
Chính tại thời điểm một phần vạn giây ấy, trong đầu Đường Kim xẹt qua một ý niệm khó tin, lúc hắn đi vào trong phòng hoàn toàn không có người khác, vậy cỗ sát khí này rốt cuộc tới từ đâu?
Lú cnafy hắn đang đè lên người Băng Di, sát khí tới từ phía sau lưng, cũng chính là tới từ không trung, theo suy đoán thì có người ẩn thân sẵn trên trần nhà, chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng, nhưng hắn có thể xác định lúc đi vào hắn đã dùng linh giác của tu tiên giả quét khắp phòng, cũng dùng mắt nhìn lên trần nhà, trên đó căn bản không có ai hết.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này, trong sát na một phần vạn giây đó, Đường Kim đã ôm Băng Di phát động thuấn di rời khỏi giường.
Hưu hưu…
Vố số đạo kiếm khí cắt chiếc giường lớn thành từng mảnh vụn, cho dù là Đường Kim sau khi thấy một màn này cũng không khỏi chấn kinh, đây quả thật là một lần án sát cực kì hoàn hảo, nếu như đối tượng bị ám sát không phải hắn mà đổi thành bất kì người nào khác thì người kia đều có khả năng bị biến thành từng khối thịt vụn, trừ khi có năng lực thuấn di nếu không không ai có thể thoát được bố cục vừa rồi.
Đường Kim nhanh chóng vận chuyển chân khí, nhắm mắt lại, linh giác không ngừng thăm dò bốn phía, nhưng điều kì lạ là lại không hề thu được kết quả gì, dường như trong căn phòng này chưa từng xuất hiện bất kì người nào, nếu như không phải chiếc giường lớn kia đã nát vụn, sợ rằng hắn còn nghĩ vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
-Chồng, phát sinh chuyện gì thế? – Băng Di nửa mê nửa tỉnh hỏi.
-Không sao. – Đường Kim nhẹ nhàng vỗ lên bờ mông cong của nàng một cái nhưng một chút cũng không buông lỏng, tiếp tục bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ, chuẩn bị nghênh tiếp lần ám sát tiếp theo của đối phương.
Nhưng hắn đợi cả nửa tiếng đồng hồ sau cũng không thấy tên sát thủ kia xuất hiện trở lại, dường như một kích không thành hắn đã trực tiếp thối lui. Điều này làm Đường Kim phiền muộn không thôi, nếu như đối phương tiến hành ám sát thêm một lần nữa thì hắn dưới tình huống có sự chuẩn bị trước có lẽ còn có thể tiến hành phản kích, nhưng bây giờ hắn vẫn không hề có manh mối gì về đối phương, nói gì tới việc phản kích?
Càng làm Đường Kim phiền muộn hơn đó là tối hôm nay địa phương này không thể nào ngủ lại được, hơn nữa sau này nơi này sợ rằng cũng không còn an toàn nữa, đạon thời gian tiếptheo sợ rằng hắn cũng không thể nào an tâm cho được, bởi vì tên sát thủ không thể nhìn thấy này không biết lúc nào sẽ xuất hiện lần nữa đây!
-Vẫn là rời khỏi chỗ này trước đã. – Đường Kim rất nhanh đã làm ra quyết định, ôm lấy Băng Di đang mơ mơ hồ hồ thuấn di một cái, trực tiếp trở về Ninh Sơn, xuất hiện trong phòng ngủ của Diệp Tử Vận.
-Chồng. – Diệp Tử Vận đang ngồi luyện công trên giường, bất quá Đường Kim vừa xuất hiện thì nàng liền lập tức tỉnh lại, sau khi thấy Băng Di đang nằm trong lòng Đường Kim, nàng mới khẽ ngẩn ra:
-Băng Di? Cô ấy uống say rồi sao?
-Vừa mới xảy ra chút chuyện, tối nay chúng ta ở cùng nhau đi. – Đường Kim nói rồi liền đặt Băng Di xuống giường sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Tiêu Đại Nhi:
ể ế ố ể ầ ề ầ ề-Tiểu nam nhân, cóchuyện gì thế? Không phải chàng đang ở cùng với Băng Di sao? tối nay ta không thể tới với chàng được, lần này thực sự không lừa chàng đâu, ta có việc. – thanh âm mềm mại động nhân của Tiêu Đại Nhi từ đầu dây bên kia truyền tới.
-Ta vùa mới bị ám sát. – Đường Kim nhanh chóng nói:
-Đại Nhi, nàng đừng quya lại phòng số 1622 nữa, tốt nhất là khoảng thời gian này đừng có tới khách sạn, nơi đó đã không còn an toàn nữa, trước khi ta tìm thấy và giải quyết được tên sát thủ kia, nàng đừng có tới đó nếu không sẽ rất nguy hiểm đó.
Vì sợ Tiêu Đại Nhi không coi trọng việc này nên Đường Kim đã đem tất cả tình huống vừa rồi nói lại cho nàng, cuối cùng còn bổ sung:
-Đại Nhi, tên sát thủ đó rất lợi hại, thực lực có khả năng không phân cao thấp với ta, hiện tại ta còn chưa nắm chắc có thể đối phó được hắn, hơn nữa ta vẫn chưa biết phải làm thế nào để tìm hắn, cũng không biết có phải hắn chỉ nhằm vào mình ta hay không, để phòng vạn nhất đoạn thời gian này tốt nhất nàng không nên tới khách sạn, đồng thời cũng phải chú ý an toàn.
-Biết rồi, tiểu nam nhân của ta, vấn đề an toàn của ta không cần chàng lo, ngược lại là chàng mới cần phải cẩn thận đó, người kia rất có thể là sát thủ trong Tiên môn, gần đây chàng đắc tội với không ít người trong Tiên môn, có lẽ hắn là nhắm vào chàng rồi. – thanh âm của Tiêu Đại Nhi khá là chấn định:
-phải rồi, chàng đang ở đâu thế?
-Ta về Ninh Sơn rồi, đang ở chỗ Tử Vận, Băng Di cũng ở đây. – Đường Kim cũng không giấu diếm, hắn nghĩ một lát rồi lại nói;
-Như vậy đi, đoạn thời gian này để Băng Di ở lại đây, ta sẽ cho nàng trở thành người tu tiên, thời gian này nàng cũng đừng tìm Băng Di làm việc gì nữa.
-Hihi, tiểu nam nhân, chàng quyết định là được, dù sao chúng ta đều là người của chàng mà. – Tiêu Đại Nhi khẽ cười một tiếng:
-Ta cúp máy trước đây, đừng có nhớ ta đó nhé.
Tiêu Đại Nhi rất nhanh đã cúp máy, nhưng câu nói cuối cùng của nàng lại làm cho Đường Kim không thể nào không nhớ nàng, bất quá lúc này hai cánh tay mềm mại đã ôm tới hắn, tiếp theo lại là hai cánh tay nữa ôm hắn từ phía sau, ánh mắt của Đường Kim cuối cùng cũng đặt trên người mỹ nhân đang say khướt dưới giường.
Một người thanh thuần, một người đoan trang nhưng ở trên giường đều nhiệt tình như táo bạo như lửa, cả đêm hôm ấy Đường Kim động lực mười phần, thoải mái thường thức khoái cảm mà hai nàng đem lại.

Sáng ngày thứ hai.
Không nỡ lòng như vẫn phải rời xa hai khối thân thể bạch ngọc, Đường Kim tiến vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.
-Sát thủ không thể nhìn thấy? – Vân Vũ Tuyết nghe Đường Kim trần thuật lại mọi chuyện xong thì có chút kinh ngạc hỏi lại:
-Lẽ nào có người có năng lực ẩn thân sao? nhưng theo ta được biết thì trong Tiên môn không ai có năng lực như vậy a.
-Ẩn thân? – Đường Kim khẽ ngẩn ra, hắn vô thức nhớ tới Thiên Đạo Ám Quyết mà Hiểu Hiểu tu luyện, một khi luyện thành Thiên Đạo Ám Quyết sẽ có năng lực ẩn thân.
-Có lẽ là loại độn thuật đặc thù nào đó cũng nên. – Vân Vũ Tuyết nghĩ một lát rồi nói:
-Đường Kim đệ đệ, nếu đối phương một kích thất bại liền lập tức thối lui thì cho dù đối phương có thể ẩn thân nhưng cũng có sự khiếm khuyết nào đó, cho nên đệ không cần phải quá lo lắng, nếu dưới tình huống không hề có sự chuẩn bị trước người đó cũng không thể ám sát thành công, sau này đệ đã có tâm lí chuẩn bị thì càng không thể nào thành công được.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, bản thân ta không có gì phải lo lắng, ta chỉ sợ hắn hạ thủ với người khác thôi. – Đường Kim có chút phiền muộn:
-Tóm lại ta nhất định phải tìm được tên vương bát đản kia sau đó làm thịt hắn, nếu không sau này trong lòng ta sẽ xuất hiện bóng đen, lúc nào cũng tưởng tượng có một tên gia hỏa đang cầm kiếm đứng sau lưng mình mất.
-Thật ra thì Đường Kim đệ đệ, nghe nói quan hệ của đệ và Băng Sương sát thủ không tệ, hay là đệ thử đi hỏi họ xem, sát thủ thuần túy trong Tiên môn không nhiều, có khi Băng Sương sát thủ lại biết kẻ kia đấy. – theo Vân Vũ Tuyết thì bất luận là ai cũng rất quan tâm tới những người cùng chức nghiệp.
-Ừm, để ta thử hỏi các nàng xem. – Đường Kim gật đầu rồi lập tức rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh, có điều hắn không có lập tức đi tìm Băng Sương sát thủ, trước tiên hắn đi tới thế giới dưới lòng đất của Hiểu Hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận