Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 698: Đừng gọi ta là giáo quan nữa.

-Ninh giáo quan, từ kinh thành về Ninh Sơn đối với ta mà nói chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. – Đường Kim khẽ buông Ninh Tâm Tĩnh ra, cười xán lạn một cái:
-Đồng dạng như vậy, nếu muốn nàng từ một cao thủ cổ võ trở thành một Tiên môn cao thủ ta cũng chỉ cần vài ngày mà thôi, tin tưởng ta, đến tiết thanh minh ta nhất định sẽ cho nàng được như ý nguyện, dùng chính thực lực chân chính của mình để giết chết kẻ thù!
-Cái này… thực sự có thể sao? – Ninh Tâm Tĩnh có chút thẫn thờ, nàng sớm đã biết Đường Kim rất lợi hại, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới hắn lại lợi hại tới mức độ như thế này.
-Ninh giáo quan, còn nhớ hai năm trước ta cho nàng ăn vài viên đan dược không? – Đường Kim tiếp tục nói:
-Kì thực có lẽ nàng đã biết bất luận là Thanh tỷ hay bốn tiểu nha đầu Khả Ái Lanh Lợi đều đã là Tiên môn cao thủ, lúc đầu ta cũng định để cho nàng trở thành Tiên môn cao thủ nhưng lúc đó đan dược không đủ cho nên chỉ có thể đợi một thời gian, vốn định chờ sau khi Long Kiếm chi chiến kết thúc sẽ cho nàng thoát thai hoán cốt, bước vào Tiên môn, nhưng ta cũng không nghĩ tới là sau đó là phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn làm cho mãi đến tận bây giờ kế hoạch đó vẫn chưa thực hiện được.
Ninh Tâm Tĩnh hít một hơi thật sâu, dường như nàng đang phải từ từ tiếp nhận sự thật, nhưng rất nhanh nàng lại bắt đầu lo lắng:
-Nhưng mà thực lực của Tống Vân Phong rất mạnh, cho dù là Khả Ái Lanh Lợi cùng liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
-Tạm thời xác thực là như thế. – Đường Kim gật đầu:
-Nhưng mà Ninh giáo quan, nàng không cần phải lo lắng, lẽ nào ta có thể đẩy nàng vào chỗ chết được sao?
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại nói:
-Ninh giáo quan, vừa rồi phát sinh rất nhiều chuyện, có một vài chuyện khả năng nàng vẫn khó mà tiếp thục được, hay là tối nay nàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ bắt đầu giúp nàng bước vào Tiên môn.
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó từ từ ngồi xuống.
Trầm mặc một lúc, Ninh Tâm Tĩnh mới nhẹ giọng nói:
-Đường Kim, ngươi về trước đi, ta muốn ngồi một mình ở đây một lát.
Đường Kim không rời đi mà lập tức ngồi xuống, dựa sát vào bên người Ninh Tâm Tĩnh:
-Ta ở đây với nàng.
-Mười hai năm rồi, tốt nay là lần đầu tiên ta tới hi vọng báo thù như thế. – Ninh Tâm Tĩnh thấp giọng nói:
-Kì thực hôm nay trước khi đi kinh thành ta đã có dự cảm là hắn khả năng sẽ xuất hiện, chỉ là ta vẫn ôm một tia hi vọng may mắn trong mình, chỉ một chút hi vọng may mắn như vậy đã suýt nữa làm ta phải chịu nỗi nhục vĩnh viễn không thể rửa sạch.
-Ninh giáo quan, tin ở ta, tới tiết thanh minh nàng nhất định có thể đem đầu của Tống Vân Phong tới tế bái cha mẹ mình. –ngữ khí của Đường Kim rất thành khẩn.
-Ta tin tưởng ngươi. – khuôn mặt của tuyệt mĩ của Ninh Tâm Tĩnh quay về phía Đường Kim, trong bóng đêm tối tăm, cặp mắt của nàng vẫn sáng long lanh:
-Cho dù là mọi chuyện vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta nhưng ta vẫn sẽ tin tưởng ngươi, bời vì mỗi chuyện ngươi từng nói với ta ngươi đều đã làm được.
-Ninh giáo quan, thật ra ta đáp ứng Đường Kim của Ngọc Mẫu Đơn không phải chỉ vì kiện y phục của nàng đâu, ta cũng không sợ Tống gia, chẳng qua là vì ta rất rõ ràng nàng thực sự rất muốn dùng chính năng lực của mình để giết Tống Vân Phong. – Đường Kim nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mĩ của Ninh Tâm Tĩnh, dường như có chút thất thần:
-Nàng chẳng qua chỉ là vì không dám tin tưởng mình sẽ có được năng lực như vậy nên mới lựa chọn hạ sách là ngay lập tức lấy mạng Tống Vân Phong mà thôi, nhưng mà ta nhất định sẽ cho nàng được như ý nguyện.
Trong mắt Ninh Tâm Tĩnh xẹt qua vài tia khác thường, nàng nhìn chằm chằm vào Đường Kim mấy chục giây sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu:-Chàng thực sự rất hieru tâm tư của ta.
Quay mặt lại, Ninh Tâm Tĩnh nhìn thẳng về bầu trời đầy sao ở phía xa yếu ớt nói:
-Chàng có biết không? Thực ra cha mẹ ta đều từng là đặc công của Tiềm Long.
-Bọn họ là người của Tiềm Long? – Đường Kim thực sự cảm thấy kinh ngạc, đây là điều mà hắn thực sự không ngờ tới.
-Cha mẹ ta đều là cao thủ cổ võ, năm đó ở Tiềm Long đều là đặc công khá xuất sắc, còn Tống Vân Phong ban đầu không phải là người của Tiềm Long. – Ninh Tâm Tĩnh từ từ kể lại chuyện quá khứ:
-Tống Vân Phong và mẹ ta mới mười mấy tuổi đã quen biết nhau, tình cảm của hai người rât tốt, thậm chí còn tự ý định xuống chuyện chung thân đại sự, nhưng mà sau này Tống Vân Phong đột nhiên rời đi mười mấy năm liền, mười mấy năm đó hắn đi Tiên môn, lúc chia tay mẹ ta đã từng nói sẽ đợi hắn trở về, mẹ ta cũng đã đợi hắn mấy năm, nhưng mà sau đó mẹ gặp được cha của ta.
Bất chi bất giác, thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh dần trở nên chua chát:
-Mẹ ta từng nói qua, cuộc đời này của nàng gặp được cha ta là điều hạnh phúc nhất, từ đó về sau nàng mới hiểu thế nào mới gọi là tình yêu, chỉ tiếc là trước khi gặp cha ta nàng đã gặp nhầm Tống Vân Phong, mà chính sai làm nàng phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.
-sau khi Tống Vân Phong trở về đã giết chết cha mẹ nàng? - Đường Kim cất tiếng hỏi.
-Sau khi Tống Vân Phong từ Tiên môn trở về thì liền phát hiện mẹ ta đã kết hôn, hơn nữa đã sinh ra ta, lúc đó hắn vô cùng tức giận nhưng mà lúc đó thủ lĩnh của Tiềm Long đã ngăn cản hắn, mẹ ta vốn cho rằng Tiềm Long có thể bảo vệ nàng, chỉ tiếc là nàng không thể ngờ rằng Tống Vân Phong rất nhanh đã gia nhập Tiềm Long, trở thành Thần Long Sứ Giả đầu tiên có địa vị siêu nhiên trong tổ chức. – một giột nước mắt vô thức lăn xuống, thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh dần trở nên nức nở:
-Sau đó Tống Vân Phong đã âm mưu sắp đặt cho cha ta tội làm phản, hắn đích thân lấy danh nghĩa tiêu diệt phản nghịch để bạo hành cha ta đến chết trước mặt mẹ ta, sau đó còn muốn làm nhục ta trước mặt mẹ ta, cho nên ta mới phải dùng đao tự rạch lên mặt mình.
-Sau này sẽ không ai có thể bắt nạt nàng được nữa đâu! – Đường Kim nhẹ nhàng ôm Ninh Tâm Tĩnh vào lòng, an ủi nói.
-Chính vào ngày hôm đó Kiếm Ngấn đã xuất hiện, nhưng mà Tống Vân Phong vẫn giết mẹ ta trước mặt ông ấy, Kiếm Ngấn cũng chỉ có thể đem ta đi mà thôi, từ đó về sau ta trở thành người của Ám Kiếm, cũng kể từ đó mục tiêu duy nhất của ta chỉ có một đó là lật đổ Tiềm Long, giết chết Tống Vân Phong. – thân thể của Ninh Tâm Tĩnh khẽ ghé sát vào người Đường Kim, lúc này dù nàng có là người kiên cường đến mấy thì cũng trở nên vô cùng mềm yếu:
-Ta vẫn luôn cho rằng Tống Vân Phong vì cố kị Kiếm Ngấn mà Kiếm Ngấn cũng chỉ vì cố kị Tiềm Long nên mới không thể làm gì được hắn, nhưng hôm nay ta mới rõ ràng, Tống Vân Phong chưa từng sợ hãi Kiếm Ngấn, hắn giữ lại mạng sống cho ta chẳng qua cũng chỉ là vì muốn dùng thủ đoạn biến thái hơn để làm nhục ta mà thôi.
-Ninh giáo quan… - Đường Kim lại muốn tiếp tục an ủi nàng.
Nhưng lúc này Ninh Tâm Tĩnh đã cắt ngang lời hắn:
-Đừng có gọi ta là giáo quan nữa, trước mặt Tống Vân Phong không phải chàng luôn gọi ta là Tâm Tĩnh sao? Sau này chàng cứ gọi ta như vậy đi.
-Tâm Tĩnh, thực ra thì ta sớm đã không muốn gọi nàng là Ninh giáo quan rồi..hì hì. – Đường Kim cười xán lạn một cái.
Ninh Tâm Tĩnh khẽ nhấc tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, sau đó cười một cái:
-Đường Kim, ta muốn bắt đầu ngay bây giờ có được không? Ta biết chàng rất tự tin, nhưng ta vẫn hi vọng có thể trở thành cao thủ sớm một chút, vì phụ mẫu đã khuất của ta, vì ta, vì chàng, trận quyết chiến sinh tử này ta chỉ có thể thắng, quyết không được thua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận