Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 542: Bạn học cũ mượn tiền.

Đường Kim nghĩ rằng số phận nam nhân thật là bạc bẽo, đã phải tranh giành nữ nhân với nam nhân khác thì cũng thôi đi, đằng này lại còn phải tranh giành với cả nữ nhân khác nữa, nếu như gặp phải tình địch như Tiêu Đại Nhi thì quá nửa chỉ có thể học theo bi kịch của Phương Đại Dân tự lao đầu vào biển lửa mà thôi.
Có lẽ người có lợi nhất sau chuyện này chắc chắn là Đường Kim vì Tiêu Đại Nhi là người của hắn, như vậy thì Tiêu Đại Nhi tán được gái thì cô gái đó cũng là của hắn cmnr, cho dù hắn không thích kiểu tán gái như thế nhưng dù sao thì người trục lợi cũng là hắn, ví như mỹ nữ Diệp Tử Vận này cũng chính là Tiêu Đại Nhi giúp hắn “ tán “
Vừa suy nghĩ những thứ loạn xì ngầu này, Đường Kim vừa ôm thân thể mềm mại của Diệp Tử Vận chìm vào giấc ngủ. Lúc hắn tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, hơn nữa còn là bị chuông điện thoại của Diệp Tử Vận đánh thức.
Diệp Tử Vận mơ hồ trở mình một cái, đem bộ vị cao vút trước ngực nàng éo vào ngực Đường Kim, một tay luồn vào trong chăn lấy điện thoại ra, bấm nghe máy một cái rồi dùng thanh âm đầy lười biếng hỏi:
-Alo, ai đấy?
-Là Diệp Tử Vận sao? – tôi là Trương Nhiên. - đầy dây bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn:
-Bạn...bạn còn nhớ tôi không?
-Trương Nhiên? – Diệp Tử Vận nghĩ một lát rồi hỏi lại:
-Là Trương Nhiên kết hôn từ hồi đại học năm hai phải không?
-Đúng rồi, chính là tôi. - đầu giây bên kia Trương Nhiên có chút kích động:
-Diệp Tử Vận, xin lỗi đã làm phiền bạn, tôi biết chúng ta cũng không quen thân lắm nhưng mà bạn có thể giúp tôi được không? Cho tôi vay 1000 tệ, không, 500 cũng được, giúp tôi lần này được không?
-Vay tiền? – Diệp Tử Vận ngây ngốc mất một giây, nàng vốn định hỏi thêm gì đó nhưng lời vừa tới cửa miệng thì lập tức thay đổi:
- Được rồi, gửi cho tôi số tài khoản của bạn đi, tôi lập tức chuyển tiền qua.
-Diệp Tử Vận, thực sự cảm ơn bạn, nhưng mà tôi không có thẻ ngân hàng, ví tiền cũng bị rơi mất, chứng minh thư cũng chẳng còn, ta biết là đem phiền phức đến cho bạn nhưng bạn có thể tới đây một chuyến không? Tôi đang ở một quán net, tôi tìm thấy sdt của bạn trong trang bạn bè trên mạng, giờ vẫn đang nợ tiền quán nét...- đầu dây bên kia Trương Nhiên vừa nói vừa bắt đầu sụt sịt.
Hai phút sau Diệp Tử Vận mới cúp máy, nhìn Đường Kim một cái, nàng nhẹ nhàng nói:
-Một người bạn học cũ đã lâu không gặp đột nhiên gọi điện vay tiền, hơn nữa còn muốn ta đích thân tới đó, có thể cô ấy thực sự gặp phiền phức nhưng cũng có thể đây là một cái bẫy, chàng có thể đi cùng ta một chuyến được không?
-Được! – Đường Kim sảng khoái đáp ứng.
Diệp Tử Vận bắt đầu đứng dậy mặc quần áo, đồng thời giới thiệu tình huống của cô bạn học kia với Đường Kim, thì ra Diệp Tử Vận là sinh viên khoa tiếng Trung của trường đại học Yến Kinh, nàng đã tốt nghiệp được hai năm còn Trương Nhiên là bạn cùng lớp đại học với nàng.
Trong ấn tượng của Diệp Tử Vận thì Trương Nhiên là một cô bé đơn thuần, thích lãng mạn, cho dù nàng và Trương Nhiên qua lại không nhiều nhưng một vài chuyện của Trương Nhiên thì nàng vẫn biết, vừa mới vào trường thì Trương Nhiên đã yêu một anh khóa trên, lúc cô ấy năm hai thì anh chàng kia tốt nghiệp, sau đó thì họ kết hôn nghe nó màn cầu hôn của anh chàng đó rất lãng mạn, sau này đã trở thành một giai thoại của đại học Yến Kinh.
Lúc học đại học thì Diệp Tử Vận là loại học sinh khá là cô ngạo, không hợp kết bè với người khác, sau khi tốt nghiệp cũng rất ít liên hệ với người khác, bây giờ Trương Nhiên đột nhiên xin giúp đỡ hơn nữa lại còn nhờ nàng đích thân tới, liên tưởng đến những việc sảy ra trong hai ngày gần đây, Diệp Tử Vận có chút lo lắng đây sẽ là cái bẫy cho nên nàng mới hi vọng Đường Kim có thể đi cùng nàng, nếu Đường Kim không đi cùng thì nàng cũng chưa chắc sẽ đi.
Thân thể hoàn mỹ của Diệp Tử Vận rất nhanh dể bị một bộ quần áo công sở bao bọc lại, nhìn nàng lúc này giống như một thánh nữ công sở đoan trang, đương nhiên là nếu nhìn kĩ một chút thì có thể thấy giữa cặp lông mày của nàng phát ra một tia quyến rũ, dù sao thì nàng cũng đã là nữ nhân chân chính, có một chút biến hóa cũng là bình thường.
Nhìn bộ dạng đoan trang của Diệp Tử Vận Đường Kim không tự giác lại nghĩ đến bộ dạng tối hôm qua của nàng, hắn lập tức có một loại xung động muốn lột sạch y phục của nàng, nhưng mà thân làm một nam nhân nghiêm túc thì hắn cuối cùng cũng đem ý nghĩ ấy đè xuống.
-Chúng ta đi thôi. – Diệp Tử Vận ôm lấy cánh tay Đường Kim đi ra ngoài, lúc này nàng cử động có chút không thuận tiện ( DG: tối qua quá sức) nhưng mà nếu dựa vào Đường Kim thì người khác sẽ nhìn không ra.
Hai người rời khỏi khách sạn Anh Túc, bắt một chiếc taxi rồi trực tiếp đến một quán nét tên là Không Gian Hư cấu.
Cho dù hiện tại đại đa số mọi người đều có thiết bị lên mạng nhưng mà quán nét cũng không vì thế mà hoàn toàn biến mất, trên thực tế thì vẫn có người dù cho có máy tính nhưng vẫn ra nét cày game, bởi vì họ thích cái không khí ở quán nét.
Đương nhiên cũng không phải là tất cả mọi người ra quán nét chỉ để cày game, cũng có người chỉ là muốn tìm một chỗ tạm thời có thể online, giống như Trương Nhiên vậy.
-Diệp Tử Vận, bạn đến thật đấy à? – trên tầng hai của quán nét, Diệp Tử Vận và Đường Kim vừa bước lên thì trước quầy thu ngân đã có người hướng hai người vẫy tay.
Đây là một nữ nhân nhìn rất tiều tụy nhưng lúc này biểu tình của nàng lại vô cùng kinh hỉ, giống như là tìm được một châu lục xanh giữa hoang mạc vậy.
Diệp Tử Vận thấy cô gái này rất tiều tụy, tóc tai rối mù, hai mắt xưng đỏ thậm chí quần áo còn có chút bẩn thỉu, nàng có chút không tin vào mắt mình:
-Cô, cô là Trương Nhiên?
Trong kí ức của Diệp Tử Vận thì Trương Nhiên là một cô gái xinh đẹp, tuy rằng còn chưa bằng nàng nhưng mà tuyệt đối xếp vào hàng mỹ mữ, hơn nữa thiên tính đơn thuần lại yêu thích lãng mạn, lại còn có một cỗ khí chất rất đặc biệt, nhưng mà giờ đây tất cả những thứ đó đều không thấy đâu nữa, cô gái trước mặt này thực sự là không giống Trương Nhiên ngày trước một chút nào, thứ duy nhất làm Diệp Tử Vận cảm thấy quen thuộc là cặp mắt của nàng, một cặp mắt đã đục dần nhưng còn chưa có mất hết màu sắc quang thải, cũng chính cặp mắt này chứng minh rằng cô gái trước mặt này vẫn còn hi vọng.
-Diệp Tử Vận, bạn không nhận ra tôi sao? – khóe miệng Trương Nhiên lộ ra vẻ cười khổ:
-Tôi biết là tôi khác rất nhiều so với trước kia, nhưng mà bạn thì vẫn như thế, hầu như không thay đổi gì cả, chỉ là càng thành thục hơn so với trước.
- Trong ấn tượng của tôi thì bạn không phải trông như thế này! – Diệp Tử Vận không có dấu diếm suy nghĩ của mình, nàng và Trương Nhiên cũng không quen thân lắm, có thể tới đây đã là tận nhân tận nghĩa rồi, nhưng mà nhìn thấy bạn học ngày xưa biến thành như thế này, nàng ít nhiều gì cũng có chút nghĩ không thông cho nên mới nhịn không được hỏi thêm một câu:
-Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao bạn lại trở thành thế này?
Trương Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngại ngùng mở lời:
Diệp Tử Vận, có thể...có thể cho tôi vay tiền trước được không? Tôi phải trả tiền quán nét, còn mượn cả điện thoại của quản lý quán để gọi điện cho bạn bè xin giúp đỡ, tôi đã hứa sẽ trả cả tiền điện thoại cho họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận