Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 345: Tôi lại tới nữa.

- Là con heo chết kia hả?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Cô Tô, sao cô lại đắc tội hắn?
Tô Vân Phỉ cũng chẳng giấu diếm, nhanh chóng nói rõ mọi chuyện ra. Chuyện này có hơi ngoài dự kiến của nàng, hiện tại nàng cũng không biết nên ứng đối thế nào. Trên thực tế, trước khi Đường Kim gọi điện cho nàng, nàng cũng đang do dự xem có nên gọi cho hắn không.
Hôm qua, sau khi bị uy hiếp, Tô Vân Phỉ đã đi tìm hiệu trưởng Tiền Tiến. Mà nhận được hứa hẹn của Tiền Tiến, nàng cũng cho rằng không sao nữa. Nhưng chẳng qua, chuyện cũng hỏng bét thế này.
Chuyện ảnh chụp trên diễn đàn, thật ra thì nàng gần như là người biết sớm nhất. Bởi Chu Cương Cường trực tiếp gọi điện cho nàng, uy hiếp nàng lần nữa. Nếu nàng không đồng ý, ảnh chụp cũng không chỉ truyền bá trong trường học, đến lúc đó diễn đàn ở nơi tít mù khơi nào đó cũng sẽ có ảnh này. Mà thanh danh của Tô Vân Phỉ cũng sẽ chân chính lan truyền bốn phương.
Tô Vân Phỉ xem topic trên diễn đàn xong là lập tức gọi cho Tiền Tiến. Đáng tiếc không tìm được ông ta. Mà chờ thêm một giờ, lúc Tiền Tiến biết được, xóa bài cũng không kịp nữa. Mà thật ra nàng cũng không dám xóa bài, bởi Chu Cương Cường nói, nếu diễn đàn trường xóa bài, hắn sẽ post tiếp ở một số diễn đàn cấp cao hơn.
Tiền Tiến cũng cảm thấy ngoài ý muốn với chuyện này, bởi ông vốn tưởng đã xử lý tốt. Ngày hôm qua ông đã trực tiếp khai trừ Chu Cương Cường, hơn nữa còn nói, nếu hắn tiếp tục dùng chuyện này uy hiếp Tô Vân Phỉ, ông sẽ trực tiếp báo cảnh sát cho hắn vào đồn. Lúc đó Chu Cương Cường bị dọa đến hoảng sợ, dường như thật sự sợ bị bắt. Nhưng Tiền Tiến thế nào cũng không ngờ, qua một đêm, Chu Cương Cường lại tiếp tục uy hiếp Tô Vân Phỉ.
Tiền Tiến cũng không biết, nếu ông không khai trừ Chu Cương Cường thì hắn còn sợ, nhưng ông lại khai trừ hắn ta. Tên này thất nghiệp, lại không đụng được nửa cọng tóc của Tô Vân Phỉ, trong lòng dù thế nào cũng không thoải mái. Suy nghĩ cả đêm, hắn đã quyết định, bất kể thế nào cũng phải thu Tô Vân Phỉ vào tay, nếu không thì quá có lỗi với lần thất nghiệp này.
- Cô Tô, lẽ ra cô nên nói cho em ngay hôm qua.
Đường Kim nghe xong chuyện, không nhịn được nói một câu. Cuối cùng lại bổ sung:
- Cô Tô, đừng lo lắng, chuyện này em sẽ giải quyết.
Cũng không quản Tô Vân Phỉ có lo lắng nữa hay không, Đường Kim cúp máy, sau đó gọi điện cho Tống Oánh. Cái loại như Chu Cương Cường thì đúng là vô lại chưa vào nghề, tùy tiện tìm mấy tên côn đồ dằn mặt hắn là hắn sẽ đàng hoàng ngay. Dĩ nhiên, nếu hiện giờ Đường Kim đang ở Ninh Sơn, chắc hắn đã tự mình đi sửa trị Chu Cương Cường. Bởi hắn vốn đã thấy khó chịu tên này rồi.
Nói với Tống Oánh chuyện này xong, hắn lại cúp máy, không để ý tới chuyện này nữa. Hắn tin Tống Oánh có thể giải quyết thỏa đáng. Còn về phần hắn, bây giờ tập trung vào thất tiên nữ vẫn quan trọng hơn.
- Thật ra thì, Cường đầu heo cũng giúp mình một lần. Chờ mình về Ninh Sơn, chắc chắn cô Tô sẽ không gọi mình dậy chạy bộ mỗi sáng nữa.
Đường Kim nói thầm một câu, sau đó đi vào trong bệnh viện.
Quen đường đi lên tầng bốn, tới cuối hành lang. Hắn đang chuẩn bị vào phòng bệnh, nhưng lúc này, một gian phòng đối diện đột nhiên mở ra, một y tá bước đến. Đường Kim vô thức nhìn thoáng qua, nhất thời lại ngạc nhiên không dứt. Đó cũng là một gian phòng đơn, bên trong chỉ có một bệnh nhân. Mặc dù bệnh nhân đang hôn mê, nhưng hắn vẫn liếc được dung mạo của người đó. Hắn chính là Dương Minh Hào bị hắn bóp *beep* hôm qua.
- Thật là đúng dịp a!
Đường Kim thầm nói. Hắn cũng không ngờ, phòng bệnh của Dương Minh Hào này lại đối diện phòng bệnh của mẹ Kiều An An. Dĩ nhiên, có lẽ đây cũng không phải trùng hợp, nói không chừng là người ta cố ý sắp xếp.
Đương nhiên, Đường Kim cũng chẳng có chút hứng thú nào với Dương Minh Hào. Tên này đến mấy ngày nữa cũng đừng hòng tỉnh lại, chờ hắn tỉnh, Đường Kim cũng đã đưa thất tiên nữ về Ninh Sơn rồi.
Đang lúc Đường Kim chuẩn bị vào phòng bệnh của mẹ Kiều An An, lại có người mở cửa phòng bệnh ra. Một thân quần áo ở nhà, lại khó giấu đi tiên tư mỹ sắc. Mỹ nữ này chính là Kiều An An, nhưng quần áo đã khác với hôm qua mà thôi.
Kiều An An đang định ra ngoài lấy cốc nước. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nàng nhất thời như gặp quỷ, sau đó thất thanh hô lên:
- Đường Kim? Cậu... cậu... sao cậu lại ở đây?
- Thất tiên nữ, tôi tới thăm chị a.
Đường Kim ra vẻ vô tội.
- Nhưng... không phải cậu đã trở về rồi sao?
Kiều An An thật sự rất kinh ngạc. Nàng vốn tưởng Đường Kim đã về Ninh Sơn rồi, nào biết tên này đột ngột tới đây.
- Không sai, tôi đã về.
Đường Kim vẫn rất vô tội.
Nhìn cái mặt của hắn, Kiều An An suýt nữa sụp đổ:
- Vậy sao cậu lại ở đây?
- Tôi lại tới nữa.
Đường Kim tiếp tục giả vờ vô tội:
- Thất tiên nữ, hôm qua chị để tôi trở về, mặc dù tôi không muốn, nhưng chị muốn tôi về, tất nhiên tôi sẽ về. Nhưng mặc dù trở về, tôi cũng không nói không tới nữa mà. Do đó, tôi về, rồi lại tới. Chuyện chính là như vậy.
Nghe Đường Kim lảm nhảm, Kiều An An nhức hết cả đầu. Tối qua đã thấy tên này cực phẩm tới cực điểm, nhưng bây giờ nàng mới biết, đối với tên này, độ cực phẩm là không có giới hạn.
Kiều An An còn đang đau đầu, Đường Kim lại nói tiếp:
Thất tiên nữ, tục ngữ có nói, tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta đã tiểu biệt rồi, bây giờ đã gặp lại, có phải nên tiến hành một chút nghi thức gặp lại không? Thật ra thì tôi có thể chịu thiệt, lần này giống với nghi thức tạm biệt hôm qua là được.
- Gặp lại cái đầu cậu.
Kiều An An tức giận nói. Kiều An An đáng thương vốn là một mỹ nữ yêu kiều, tính tình ôn nhu, cũng dễ đỏ mặt, hiện tại suýt nữa bị Đường Kim hành hạ thành giai nhân bốc đồng.
Không thèm để ý đến Đường Kim, Kiều An An đi tới một đầu khác của hành lang. Bây giờ thì nàng đã hiểu, tên này tối qua căn bản không có đi. Còn về truyện ma quỷ mà đi rồi về kia, nàng tuyệt đối không tin.
- Tại sao có thể gặp tôi cái đầu? Hẳn là gặp cái miệng tôi mới đúng a.
Đường Kim nhìn tư thái động lòng người kia của Kiều An An, miệng lẩm bẩm độc thoại.
Nhưng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới từ bên cạnh:
- Cậu là Đường Kim?
Đường Kim quay người lại, thấy trước cửa phòng bệnh của Dương Minh Hào, một gã đàn ông thon gầy chừng ba mươi tuổi đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
- Anh là ai rứa?
Đường Kim lười biếng hỏi ngược lại, trong mắt không tự chủ hiện lên một tia kinh nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận