Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 537: Cứ ba người sẽ có một người là gay.

Nhìn thấy Đường Kim đột nhiên xuất hiện trong phòng, Diệp Tử Vận mới thở dài một tiếng, thấp thỏm lo lắng mấy tiếng liền cuối cùng cũng yên tâm.
-Ta phải tới tổng bộ Ám Kiếm một chuyến, cô cứ làm việc của mình đi, không cần lo cho ta. – Đường Kim nói với Diệp Tử Vận một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
-Ta ở đây đợi ngươi. – Diệp Tử Vận nhanh chóng đáp.
-Tùy cô. – Đường Kim phun ra hai từ rồi trực tiếp biến mất.
Một giây sau Đường Kim đã xuất hiện trước cửa tổng bộ Ám Kiếm, sau đó hắn mới từ từ đi vào bên trong và lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Tâm Tĩnh:
-Ninh giáo quan, ta tới nơi rồi.
-Đường Kim, ngươi còn dám vác mặt về đây à? - một tiếng quát phẫn nộ truyền tới nhưng không phải là từ trong điện thoại mà là từ phía trước truyền tới.
-Ngươi đợi một lát, ta xuống ngay bây giờ đây. – Ninh Tâm Tĩnh nhanh chóng nói một câu rồi lập tức cúp máy, rõ ràng nàng đã nghe được chút động tĩnh từ đầu dây bên kia.
Đường Kim cất điện thoại đi rồi quay sang nhìn Phương Thiếu Quốc đang đứng gần đó, kinh ngạc nói:
-Ta làm sao mà không dám quay về? ngược lại là ngươi, sao không đi cùng với đệ đệ của ngươi đi? Thật không xứng làm huynh đệ a!
Nhìn thấy Phương Thiếu Quốc ở đầy kỳ thực Đường Kim cũng không ngạc nhiên lắm, lúc trước hắn chỉ đánh ngất Phương Thiếu Quốc mà thôi chứ chưa có giết hắn, qua vài tiếng hắn tỉnh lại là điều bình thường.
-Huynh đệ, vừa đi tán gái về à? - một thanh âm có chút quen thuộc từ bên cạnh truyền vào tai Đường Kim, chính là tiếng của Lưu Phong, đương nhiên là lúc này Lưu Phong đã mặc quần vào rồi, hắn đến trước mặt Đường Kim, một bộ dạng như quen biết đã lâu giơ tay ra định ôm lấy vai Đường Kim đồng thời mở miệng nói:
-Nghe nói ngươi sợ tội nên trốn rồi, nhưng mà ta biết ngươi nhất định là vừa đi tán gái về, nhưng mà nghe nói ngươi không ở cùng với Diệp Tử Vận, ngươi lại tán được mỹ nữ mới rồi à?
Đường Kim lắc mình tránh cái ôm của Lưu Phong rồi bất mãn nhìn hắn:
-Này, ta không phải là nữ nhân, đừng có thân mật với ta như thế ta cũng không phải gay!
-Ách, ta cũng không phải gay a, đây không phải là...ha ha, được rồi, không đụng vào ngươi nữa. – Lưu Phong cũng không hề để bụng, hắn chỉ cảm khái:
-Huynh đệ, nói ra thì thế giới này biến đổi thật rồi, gay cũng rất là nhiều, người ta thường nói cứ ba người sẽ có một người gay, ý...ngươi ta và hắn vừa đúng ba người, chúng ta không phải gay, lẽ này tên kia là gay?
Lưu Phong vừa nói vừa nhìn Phương Thiếu Quốc, rõ ràng người gay mà hắn nói là Phương Thiếu Quốc.
-Lưu Phong, có phải ngươi cần phải được dạy dỗ lại cách làm người không? – Phương
Thiếu Quốc phẫn nộ nhìn Lưu Phong.
-Không cần đâu, cái đó để ngươi về dạy lại đệ đệ của mình đi. – Lưu Phong nhẹ nhàng đáp.
Mọi người trong đại sảnh chỉ thấy cạn cmn lời, Phương Đại Dân đã ngỏm củ tỏi cmnr, hắn làm sao còn làm người được chứ?
-Lưu Phong! Phương Thiếu Quốc phẫn nộ dị thường, đang định nói gì đó thì thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh đã vang lên:
-Đủ rồi, đây là Ám Kiếm, không phải là chợ bán rau, muốn cãi nhau thì đi chỗ khác.
-Ninh Tâm Tĩnh, Đường Kim giết đệ đệ của ta, ngươi muốn bao che cho hắn? – Phương Thiếu Quốc lạnh lùng nhìn Ninh Tâm Tĩnh.
-Thứ nhất, ta đã là Kim Kiếm đặc công, ngươi nói chuyện phải lễ phép một chút. thứ hai là Đường Kim không có giết đệ đệ ngươi, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, ta cũng xem kĩ clip , đích thực là đệ đệ ngươi tự lao đầu vào lửa, không liên quan gì đến Đường Kim. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn Phương Thiếu Quốc:
-Trước khi chỉ trích người khác thì tốt nhất nên đưa ra chứng cứ rõ ràng.
-Đầu óc đệ đệ ta không có vấn đề, làm sao nó có thể tự lao đầu vào lửa được chứ? – Phương Thiếu Quốc nghiến răng căm giận nói.
-Ngươi không phải đệ đệ ngươi, làm sao ngươi biết đầu óc hắn không có vấn đề? – Đường Kim lười biếng nói.
-Thực ra cho dù đầu óc Phương Đại Dân không có vấn đề gì thì nhìn nữ nhân của mình với nam nhân khác làm thế trước mặt mình, muốn tự sát cũng là điều bình thường. – Lưu Phong bổ sung một câu sau đó lại nhìn Phương Thiếu Quốc như vừa hiểu ra gì đó:
-Ay da, là lỗi của ta, ta quên mất ngươi là gay, chuyện của đàn ông ngươi làm sao mà hiểu được.
-Phụt!
Không biết là ai nhịn không được cười ồ lên, mồm mép tên Lưu Phong này đúng là độc vl.
-Lưu Phong, sau này ngươi nhất định sẽ phải hối hận vì những lời hôm nay của mình! – Phương Thiếu Quốc nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên là đang nhẫn nhịn xung động, nếu không phải nơi này không thích hợp thì có lẽ hắn đã động thủ rồi.
-Ninh giáo quan, Phương Thiếu Quốc uy hiếp ta, ta có thể tố cáo hắn không? – Lưu Phong nhìn Ninh Tâm Tĩnh nghiêm túc nói.
-Phương Thiếu Quốc, ta không muốn nghe thấy mấy lời tương tự như vậy nữa. – Ninh Tâm Tĩnh nhàn nhạt nói một câu rồi quay sang phía Đường Kim:
-Chúng ta đi thôi.
Đường Kim gật đầu rồi rất nhanh chóng rời đi cùng Ninh Tâm Tĩnh.
-Lưu Phong, không ngờ ngươi lại lựa chọn đứng về phía Đường Kim, ngươi là đang tự tìm đường chết. – Phương Thiếu Quốc đến gần Lưu Phong thấp giọng nói, ngữ khí rất băng lãnh.
-Phương Thiếu Quốc, lẽ nào ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? – Lưu Phong bày ra vẻ mặt không thèm để trong lòng:
-Ta chống lại Đường Kim mới là tự tìm đường chết ấy, tấm gương của đệ đệ ngươi vẫn còn đó kia kìa.
-Lưu Phong, Đường Kim rốt cuộc cho ngươi thứ gì tốt? – Phương Thiếu Quốc lạnh lùng hỏi.
-Ngươi quên rằng ta cũng tham gia Long Kiếm chi chiến sao? – Lưu Phong ngáp dài một cái:
-À, còn nữa, Đường Kim thích đi tán gái, ta cũng thích tán gái, chúng ta đều là đàn ông bình thường, đều không thích loại gay như ngươi.
-Cút! – Phương Thiếu Quốc phẫn nộ hừ một tiếng.
-Hahaha... – Lưu Phong cười lớn rồi quay đầu bước đi, tâm trạng hắn có vẻ khá vui.
Trong thang máy Đường Kim và Ninh Tâm Tĩnh đứng rất gần nhau,một mùi hương nhè nhẹ lọt vào mũi Đường Kim làm hắn không tự giác được bắt đầu nhớ đến Lạc Phỉ Phỉ, mùi hoa nhài trên người nàng ngửi rất thoải mái.
Việc bất ngờ nhất với hắn trong chiều nay là gặp được Lạc Phỉ Phỉ, gặp được nàng cũng là thu hoạch lớn nhất của hắn, chính vì thế tâm trạng hắn lúc này đang rất tốt.
-Ý? – Đường Kim đột nhiên phát hiện thấy có gì đó sai sai:
- Ninh giáo quan, thang máy sao lại đi xuống dưới?
-Ừ, trước tiên để ngươi gặp một người. – Ninh Tâm Tĩnh gật đầu giải thích.
Nàng vừa dứt lời thì thang máy cũng dừng lại. Thang máy mở ra, hai ngươi đi về phía trước, phía trước là hàng lang cong, Ninh Tâm Tĩnh dẫn Đường Kim đi hết nửa vòng hành lang sau đó dừng lại trước một cánh cửa.
-Ngươi vào đi, ta đợi ở ngoài. – Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng nói với Đường Kim, cuối cùng còn bổ xung thêm một câu:
-Nàng muốn gặp riêng ngươi một lát.
ồ ầ ắ ế ắ ề ẳ ấ ế ế ấ ầ ầ ấ ế ế ố ắ ấĐường Kim có chút mơ hồ nhưng vẫn gật đầu, hắn đi đến trước cửa, đang định giơ tay lên thì cửa đã tự động mở ra. Hắn không hề do dự mà bước thẳng vào trong, sau đó thì Đường Kim chỉ thấy mình như bước vào một thế giới khoa huyễn ( khoa học viễn tưởng) , một thế giới khoa học viễn tưởng chất đầy những máy móc, trong tầm mất của Đường Kim toàn là những thiết bị máy móc liên quan đến vi tính điện tử, cuối cùg ở vị trí trung tâm hắn nhìn thấy một người, là một nữ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận