Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 338: Kiều An An lo lắng.

- Em sẽ biết nhanh thôi.
Kiều Gia Phú hừ nhẹ một tiếng:
- Nơi này là Minh Hồ, là tỉnh thành, không phải nơi bé tẹo như Ninh Sơn. Đường Kim có thể kiêu ngạo càn rỡ ở Ninh Sơn, nhưng đến tỉnh thành, hắn cũng không ngang ngược được như vậy. Đã vậy còn vừa gặp đã hạ độc thủ với Dương Minh Hào, hắn sẽ phải hối hận.
- Anh, chuyện của Dương Minh Hào không liên quan tới Đường Kim.
Giọng nói của Kiều An An tỏ ra cấp bách.
- Không liên quan?
Kiều Gia Phú cười lạnh:
- An An, em nói ra lời này, liệu em có tin không?
Khoát khoát tay, Kiều Gia Phú lại tiếp tục nói:
- Cho dù em có tin cũng vô dụng. Đừng nói em, cho dù anh có tin cũng vô dụng. Nói cho chuẩn, thì là dù Đường Kim không làm cũng vô dụng. Dương Minh Hào vừa gặp hắn đã xảy ra vấn đề, cho dù có bị oan, thì Đường Kim cũng chịu chắc rồi.
Kiều An An khẽ cắn môi, trầm mặc một hồi, nàng mới hỏi:
- Vậy các người muốn cái gì từ Đường Kim?
Đúng như lời Kiều Gia Phú nói, quả thật Kiều An An không tin chuyện này không liên quan tới Đường Kim. Hơn nữa nàng cũng biết, cho dù Đường Kim không liên quan thì Dương gia cũng sẽ nhận định là hắn hạ thủ. Đối với đại gia tộc như bọn họ, làm việc cũng chẳng cần nhiều chứng cớ. Thường thì chỉ cần hoài nghi là có thể quyết định sinh tử một người.
- Chuyện này không liên quan tới chúng ta, Kiều gia tất nhiên cũng không làm gì Đường Kim cả. Còn về Dương gia định làm gì, vậy thì anh cũng chịu.
Kiều Gia Phú hừ lạnh một tiếng:
- An An, anh biết em cũng giống phần lớn anh em trong nhà, đều cảm thấy Dương gia kém xa Kiều gia. Nhưng anh nói cho em biết, Dương gia không đơn giản như mọi người tưởng tượng, Dương Minh Hào cũng không dễ chọc như vậy đâu!
Kiều Gia Phú nói đến đây, trên mặt lại lộ vẻ phiền muộn:
- An An, em đã muốn ở lại đây buổi tối, vậy thì cùng trông mẹ với chị dâu đi. Anh đi trước.
Cũng không đợi Kiều An An trả lời, Kiều Gia Phú đã ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bất chợt an tĩnh dị thường, không khí hơi khác lạ.
Ước chừng qua mấy phút, Phương Lệ Văn mới thở dài một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh này.
- An An, Đường Kim kia... rất đặc biệt sao?
Phương Lệ Văn có vẻ ngạc nhiên:
- Mặc dù em nói không có gì với hắn, nhưng em có thể mang hắn về tỉnh thành, chị tin chắc em cũng có hảo cảm với hắn. Mà một cậu trai có thể khiến em có hảo cảm, nhất định có chỗ đặc biệt, phải không?
- Hắn không dối trá.
Kiều An An thản nhiên nói.
- Thẳng thắn, thường thường đồng nghĩa với lỗ mãng a.
Phương Lệ Văn khẽ cau mày.
Kiều An An không nói gì, lại trầm mặc.
Không khí trong phòng bệnh lại khôi phục lại sự yên tĩnh quỷ dị.
Một lát sau, Kiều An An lấy điện thoại di động ra, hình như muốn gọi điện. Nhưng do dự một chút, nàng lại cất đi. Nhưng rất nhanh, nàng lại lấy điện thoại ra, chỉ là vẫn ngồi thật lâu mà không bấm số.
- An An, em muốn gọi cho Đường Kim sao?
Phương Lệ Văn không nhịn được hỏi.
Kiều An An không nói gì, nhìn mẹ vẫn còn ngủ say trên giường, rốt cuộc cũng gọi cho Đường Kim.
- Tút...
Rất nhanh đã có tín hiệu, Kiều An An đứng dậy ra khỏi phòng bệnh. Chẳng qua, vừa ra đến cửa, nàng đã thấy bất an. Bởi Đường Kim lại không nghe máy.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm trên thuê bao khác...
Thanh âm ngọt lịm truyền ra từ trong máy, Kiều An An lại càng bất an. Đường Kim sao lại không nghe máy?
Kiều An An tiếp tục gọi cho Đường Kim hai lần, nhưng hắn vẫn không hề nghe máy.
- An An, sao vậy?
Phương Lệ Văn chạy tới.
Trên mặt Kiều An An không tự chủ xuất hiện vẻ lo lắng. Suy nghĩ một chút, nàng lại gọi cho một số khác.
Điện thoại rất nhanh được nghe:
- Xin chào ngài, đây là khách sạn Nam Thiên.
- Làm phiền cô, giúp tôi chuyển máy cho người trong phòng 1608.
- Vâng, xin ngài chờ chút.
Bên kia nhanh chóng chuyển máy cho 1608.
Song, điện thoại vang lên mười tiếng, bên kia vẫn không ai trả lời. Nhớ tới lời Kiều Gia Phú vừa nói, Kiều An An lại càng thấy lo lắng. Chẳng nhẽ chỉ một chốc như vậy mà Đường Kim đã xảy ra chuyện?
- Chị dâu, em ra ngoài một chút.
Kiều An An không gọi điện nữa, nhanh chóng nói với Phương Lệ Văn một câu rồi vội vã rời đi.
Kiều An An hơi lo lắng, ban đầu nàng chỉ bước thật nhanh, sau đó bất tri bất giác lại thành chạy. Cho đến lúc này, nàng mới thực sự nhận ra, thật ra thì trong lúc vô tình, nàng đã thực sự quan tâm tới Đường Kim.
Lần đầu gặp Đường Kim ở bệnh viện, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy hắn thú vị. Mà sao khi Đường Kim tặng nàng một bó hoa rồi lặn mất hút, lại càng làm ấn tượng khắc sâu hơn. Dĩ nhiên, lúc ấy nàng cũng chưa có bao nhiêu hảo cảm với Đường Kim, chẳng qua chỉ là không ghét.
Khi đó, ấn tượng mà Đường Kim tạo ra chỉ là một cậu bé mồm miệng ba hoa. Cho đến tết trung thu kia, khi nàng mang theo Khả Ái Lanh Lợi gặp Đường Kim ở quảng trường, quan hệ bọn họ mới có chút biến hóa.
Rất nhiều tình cảm tạo thành theo kiểu mưa dầm thấm lâu, nhưng không dễ dàng biến chuyển. Mặc dù hai người quen nhau không lâu, nhưng theo thời gian, cảm giác của Kiều An An với Đường Kim đã lặng lẽ thay đôi. Mà loại thay đổi này, ngay chính nàng cũng không nhận ra. Cho tới bây giờ, khi nàng lo lắng Đường Kim có thể gặp nguy hiểm, nàng mới phát hiện ra, mình thật sự rất quan tâm đến hắn.
Có lẽ đây không phải là thích, lại càng không phải yêu. Nhưng Kiều An An biết, thật ra thì từ rất lâu rồi, nàng đã không quan tâm một người đàn ông như thế. Trong ấn tượng của nàng, mặc dù cũng từng quan tâm đàn ông, nhưng cũng chỉ là cha và mấy anh trai kia thôi. Mà giờ đây, còn lại trong nàng chỉ còn là thất vọng.
Vô số ý niệm hiện lên trong đầu, Kiều An An chạy vào khách sạn Thiên Kiêu, sau đó thở hổn hển tới bên thang máy. Nàng vừa bước vào trong, vừa thầm cầu nguyện:
- Đường Kim, cậu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!
Một phút đồng hồ sau, Kiều An An ra khỏi thang máy tầng 16, đi tới cửa phòng 1608. Sau đó nàng lại thấy thót tim, bởi nàng phát hiện phòng đang mở cửa. Đến khi bước vào phòng, một cỗ bất an càng mãnh liệt lại xông lên đầu. Bởi trong phòng chẳng có một bóng người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận