Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1214: LÀ BẢN SỐ LƯỢNG CÓ HẠN

"Tâm Tĩnh không có việc gì chứ?" Tần Khinh Vũ nhìn Đường Kim, có chút thân thiết hỏi.
"Không có việc gì, bị một tên Nguyên Anh kỳ gây phiền toái." Đường Kim lắc đầu,
"Bất quá đã bị ta giải quyết."Thoáng trầm ngâm một chút, Đường Kim lại mở miệng nói:
"Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ hiện tại cũng đi vào Thiên đạo tiên cảnh đi, tuy rằng Hoa Hoa có thể bảo hộ tỷ, nhưng ta cũng không xác định Hoa Hoa rốt cuộc lợi hại đến mức nào, có thể ngăn cản cao thủ Nguyên Anh kỳ hay không, tu vi của tỷ bây giờ còn quá thấp."
"Ân, ta cũng có quyết định này." Tần Khinh Vũ gật gật đầu,
"Sự tình công ty ta đã làm một ít an bài, rời đi mấy tháng thì vấn đề cũng không lớn."
"Tốt lắm, Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ đi chuẩn bị một chút, sau đó ta sẽ đưa tỷ đi vào." Đường Kim nhẹ nhàng đáp lời.
Kế tiếp, Tần Khinh Vũ dùng đại khái nửa giờ liền đem công việc cần thiết giao cho người khác, sau đó, Đường Kim đưa nàng vào Thiên đạo tiên cảnh, đương nhiên, sau đó, điện thoại của Đường Kim ở lại chỗ nàng tự nhiên cũng trả lại cho Đường Kim, từ giờ trở đi, lại cần Đường Kim tự mình xử lý hết thảy mọi chuyện.
Đem Tần Khinh Vũ đưa vào Thiên đạo tiên cảnh, Đường Kim dừng lại Trung Hồ cao ốc tầng chín mươi chín đại khái một khắc, tựa hồ muốn cảm thụ một chút hơi thở Tần Khinh Vũ, rồi sau đó, hắn liền rời đi thành phố Minh Hồ, đi tới Thiên Hải.
Hôm nay là ngày ba mươi tháng tư, một ngày có vẻ bình thường, nhưng thật ra là thời điểm học sinh sinh viên đang có kì nghỉ nhỏ.
Nhưng vì chỉ có ba ngày nghỉ, rất nhiều học sinh đều lười về nhà, đại học Thiên Hải hiện tại vẫn như cũ có chút náo nhiệt, các cặp đôi tình lữ cũng tùy ý có thể thấy được.
Thành phố Thiên Hải này muốn ra biển thực dễ dàng, bất quá vì không có nhiều núi, giáo viên đại học Thiên Hải liền làm ra một rừng cây nhân tạo, mà ngày thường, trong rừng cây luôn có không ít người đọc sách nói chuyện phiếm.
Hiện tại là buổi sáng, trong rừng cây này thật ra tình lữ không nhiều lắm, phỏng chừng đại bộ phận tình lữ tối hôm qua đều ở trong phòng khách sạn bên cạnh trường học, hiện tại có khả năng còn chưa dậy được đâu.
Trong rừng cây không hề thiếu ghế dựa, còn có một ít bàn đá ghế đá, bất quá mọi người đều thích trực tiếp ngồi ở trên thảm cỏ, cho nên, giờ phút này trong rừng cây, có hai nữ sinh cũng đang ngồi vừa chơi điện thoại di động vừa một bên nói chuyện phiếm.
Hai nữ sinh này một xinh xắn lanh lợi, bộ dạng cũng không tệ lắm, mà một người còn lại gợi cảm thành thục, khuôn mặt cũng dị thường xinh đẹp, thế cho nên cách đó không xa có nam sinh đang đọc sách thường thường đều hướng về nơi này liếc mắt một cái, cũng không biết hắn đọc sách hay sách nhìn hắn.
Nữ sinh xinh đẹp khêu gợi đúng là Hàn Tuyết Nhu, mà nữ sinh còn lại, tự nhiên chính là Trình Thần thích dán lấy nàng.
"Hàn Tuyết Nhu, sao cậu không đi dạo phố a?" Trình Thần một bên vừa nhắn tin vừa nói.
"Không định mua gì cả." Hàn Tuyết Nhu cũng đang nhìn di động, bất quá nàng không phải đang nhắn tin, mà là đang chơi trò chơi.
"Cái gì cơ, nữ hài tử vĩnh viễn đều sẽ có thứ muốn mua a!" Trình Thần quay đầu nhìn Hàn Tuyết Nhu,
"Có phải vì bạn cậu ngươi không cùng ngươi đi dạo phố? Kỳ thật ta cảm thấy đi dạo phố không cần bạn trai đi cùng a, nữ sinh chúng ta cùng đi dạo phố mới tốt."
"Không phải, là ta không thích đi dạo." Hàn Tuyết Nhu lắc đầu nói.
"Đúng rồi, thật kỳ quái, bạn trai cậu hình như thật lâu không có tới đây!" Trình Thần đột nhiên trừng mắt nhìn,
"ấy, các cậu sẽ không có vấn đề gì rồi đấy chứ? cậu đá hắn hay là hắn đá cậu a?" Không đợi Hàn Tuyết Nhu trả lời, Trình Thần lại lập tức nói:
"ừm, khẳng định là cậu đá hắn, ta nếu là nam sinh, khẳng định sẽ rất luyến tiếc cậu đó nha!"
"Trình Thần, đừng nói bừa a, ta cùng bạn trai rất tốt, chàng sẽ không đá ta, ta cũng sẽ không đá chàng, chúng ta ta sẽ yêu nhau mãi mãi." Hàn Tuyết Nhu ngẩng đầu, kiên định nói với Trình Thần.
"Như vậy a, nhưng hắn để làm gì lâu như vậy cũng không đến thăm cậu?" Trình Thần có chút nghĩ không thông.
"Hắn trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc." Hàn Tuyết Nhu ánh mắt hơi hơi có chút mê ly, nàng thật nhớ hắn.
Nhìn chiếc đồng hồ tối đen trên tay kia, Hàn Tuyết Nhu nhất thời có chút xuất thần, nàng biết, nếu nàng ấn nút kêu cứu, nàng có thể liên hệ được Đường Kim, mà chỉ cần nàng đưa ra yêu cầu nhất định phải thấy hắn, hắn cũng khẳng định sẽ xuất hiện, nhưng mà, nàng biết, hắn hiện tại thật sự bề bộn nhiều việc, nói cách khác, hắn khẳng định sẽ chủ động đến tìm nàng.
"Ai, Hàn Tuyết Nhu, cái đồng hồ này của cậu thuộc hãng gì a? Ta ở trên mạng tìm thật lâu cũng chưa tìm được cái tương tự, vốn ta còn muốn cùng cậu đeo đồng hồ đôi." Trình Thần thấy Hàn Tuyết Nhu đang nhìn đồng hồ, liền lại nhịn không được hỏi.
"Cái này a, là bản số lượng có hạn, hơn nữa chính là hàng đưa tặng, không bán." Hàn Tuyết Nhu cười cười nói.
"Như vậy a, nhìn không ra, bạn trai cậu đưa lễ vật cũng truất phết đấy nhỉ.." Trình Thần tựa hồ có chút hâm mộ, nàng buông di động, hai tay nâng má,
"Vì cái gì ta không có bạn trai vậy?"
"Bởi vì cậu mỗi ngày đều theo ta ở cùng một chỗ, tự nhiên sẽ không có bạn trai." Hàn Tuyết Nhu thuận miệng nói.
"Cũng đúng, nam sinh nhìn đến chúng ta, đều chỉ nhìn cậu thôi." Trình Thần gật gật đầu.
Hàn Tuyết Nhu nhất thời không biết nói gì, nàng kỳ thật không phải ý tứ này, chỉ là nói Trình Thần cả ngày đi theo nàng không cùng nam sinh tiếp xúc, tự nhiên không có bạn trai, bất quá, sau đó nàng cũng hiểu được, Trình Thần nói lời này cũng đúng, nam sinh nhìn hai nàng, khẳng định là chỉ chú ý nàng.
"Ai, nhìn thấy không, Nhậm Ngọc Minh kìa!" Trình Thần đột nhiên dùng cánh tay huých Hàn Tuyết Nhu, sau đó hướng về chỗ cách đó không xa chỉ chỉ.
Nơi đó có hai nữ sinh, mà một người trong đó đúng là Nhậm Ngọc Minh từ trước đến nay không vượt qua được Hàn Tuyết Nhu, về phần một nữ sinh khác, bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng Hàn Tuyết Nhu cùng Trình Thần không quen.
Hàn Tuyết Nhu chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau đó liền tiếp tục chơi game, ở trong mắt nàng, Nhậm Ngọc Minh hoàn toàn là không đáng quan tâm, đối thủ cạnh tranh của nàng chính là nữ sinh cấp bậc Hoắc Tâm Mai Tần Thủy Dao.
Nhậm Ngọc Minh lại tựa hồ thấy được Hàn Tuyết Nhu, nàng giờ phút này cũng đang hướng về bên này đi tới, rất nhanh bước đến trước mặt Hàn Tuyết Nhu, bất quá, nàng cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là ngay tại lúc nàng đi ngang qua Hàn Tuyết Nhu, lại mắng một câu:
"Không biết xấu hổ! Câu dẫn nam nhân người khác!"
Hàn Tuyết Nhu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu liếc Nhậm Ngọc Minh một cái, nếu nàng tiếp tục đi phía trước đi, chung quy cũng mặc kệ, nhưng mà, Trình Thần cũng không cao hứng, nàng hướng về Nhậm Ngọc Minh nói:
"Uy, ngươi mắng ai vậy? Ngươi mới không biết xấu hổ, bạn trai ngươi không cần ngươi chính là bởi vì ngươi không biết xấu hổ, ngươi cư nhiên còn không biết xấu hổ chạy tới trách người khác, thật sự là rất không biết xấu hổ !"
Trình Thần mắng người như cái máy, làm cho Hàn Tuyết Nhu đều có chút choáng váng.
"Trình Thần, ngươi muốn chết có phải không? Tin hay không ta tìm người xé nát miệng của ngươi?" Nhậm Ngọc Minh cũng là giận tím mặt, đột nhiên ngừng lại, xoay người căm tức nhìn Trình Thần, một bộ dáng như muốn ăn thịt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận