Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 886: Giúp ta chọn bông tai một chút

- 999 hình như là thuốc cúm thì phải. – Đường Kim lẩm bẩm:
-Hay là thuốc đau bụng tam cửu nhỉ?
-Này, không được nói lung tung, chả lãng mạn chút nào! – Lạc Phỉ Phỉ bắt đầu làm nũng, tên gia hỏa này thật biết cách làm người ta mất hứng, cái gì mà thuốc cúm 999, thuốc đau bụng 3 con 9 chứ, mở miệng ra là làm hỏng hết bầu không khí!
-Phỉ Phỉ thân ái, nàng xem phía xa là sóng biển, như vậy có phải lãng mạn hay không? – Đường Kim chỉ về phía mặt biển cười hì hì nói.
-Đi thôi, nốt lần này thôi đấy, sau đó chúng ta nghỉ nhé. – Đường Kim ôm lấy cánh tay của Đường Kim, nũng nịu nói.
-Được rồi, chúng ta đi lãng mạn một chút đi. – Đường Kim ôm Lạc Phỉ Phỉ, phát động thuấn di một cái.
Một giây sau hắn liền ngẩn ra:
-Thân ái, nơi này nhìn chẳng lãng mạn chút nào a!
Lạc Phỉ Phỉ cũng ngẩn ra, nơi bọn họ vừa xuất hiện là một tòa nhà bị bỏ hoang.
Đương nhiên tòa nhà này không phải vấn đề, mà vấn đề là đang có rất nhiều người vây quanh đây, đám người này vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, càng quan trọng hơn là trước mặt bọn chúng có hai chiếc vali bằng da đang được mở ra, trong một chiếc xếp đầy tiền, một chiếc còn lại thì hình như toàn những gói bột màu trắng?
-Đúng là một chút cũng không lãng mạn. – Lạc Phỉ Phỉ lẩm bẩm một câu, nàng rất nhanh đã định hình được lần này bọn họ đã thuấn di tới hiện trường của một vụ giao dịch hàng trắng.
Hai bên đang giao dịch kia cũng ngẩn ra, sao tự nhiên lại lòi đâu ra thêm hai người?
Sau đó nhìn thấy một thân quân phục của Lạc Phỉ Phỉ, có người lập tức tưởng nàng là cảnh sát, vội vàng hô lên:
-Có cảnh sát.
-Đệch mợ, các ngươi dám báo cảnh sát? – vài người đồng thời mắng lớn, sau đó cùng rút súng ra bắn.
-Pằng pằng pằng… - hiện trường loạn thành một khối, từng tiếng người hét thảm ngã xuống đất, còn về Đường Kim tất nhiên hắn đã kéo Lạc Phỉ Phỉ tránh sang một bên, để hai đám ngu ngốc này tự bắn giết lẫn nhau.
Mãi đến khi hai bên đã tử thương gần hết chỉ còn lại khoảng 2-3 người, Đường Kim mới xuất thủ, vài chiếc phi tiêu Hoàng Kim bay ra, mấy tên buôn hàng trắng còn lại lần lượt ngã ra đất, nơi này cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Lạc Phỉ Phỉ từ trong người một tên buôn hàng lấy ra một chiếc điện thoại gọi điện cho cảnh sát, sau đó mới hưng phấn nói với Đường Kim:
-Được rồi, chúng ta về Lạc Bắc đi, phòng ở khách sạn còn chưa trả, chúng ta trực tiếp về đó là được.
Đường Kim không nói hai lời liền ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ thuấn di về khách sạn, chuyến du lịch ngẫu hứng của hai người cuối cùng cũng kết thúc, cho dù lần cuối cùng có chút không lãng mạn nhưng ngày hôm nay đối với Lạc Phỉ Phỉ mà nói tuyệt đối là một ngày khó quên nhất trong cuộc đời.
Tối hôm đó hai người ở khách sạn quấn lấy nhau đến tận nửa đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy cũng làm vài combo khởi động buổi sáng, bởi vì kì nghỉ phép ba ngày của Lạc Phỉ Phỉ đã kết thúc, hôm nay nàng phải đến nơi tập kết, đương nhiên lần này không phải là tới kinh thành mà là một căn cứ địa quân sự ở Lạc Bắc.
… Thứ 4 ngày 8 tháng 4, trời không mây không mưa, gió nhẹ, tầm nhìn xa từ 4 đến 10km.
9 giờ sáng ở Mẫu Đơn Các.
Lúc một nam tử mặc một kiện phong y mỏng bước vào trong Mẫu Đơn Các, đám người phục trước ở phụ cận ba ngày ba đêm cuối cùng cũng nhịn không được bắt đầu cảm thấy hưng phấn, tên vương bát đản Đường Kim cuối cùng cũng xuất hiện, hắn muốn chính thức đón Ngọc Mẫu Đơn về rồi sao?
Vừa hưng phấn bọn chúng vừa nhanh chóng đem tin tức này chuyền ra ngoài, chỉ một lát sau tất cả những người ở kinh thành quan tâm tới tình huống ở bên này đều nhận được tin Đường Kim đã xuất hiện ở Mẫu Đơn Các.
Lầu một của Mẫu Đơn Các xếp vô số các loại ngọc khí tinh mỹ, đương nhiên mỗi kiện đồ vật ở đây đều có giá trị không nhỏ, tùy tiện một loại trang sức bình thường đề phải có giá từ mười vạn ( 330 củ) trở lên, hơn nữa đó đã được tính là rẻ nhất, rõ ràng đây không phải là địa phương mua sắm cho người bình thường.
Lúc này Đường Kim đang đứng trước một tủ kính, một bộ dáng chuyên tâm quan sát những đồi ngọc bên trong, những nữ nhân viên xinh đẹp của Mẫu Đơn Các thì đang dùng một loại ánh mắt vừa hiếu kì vừa kì quái nhìn Đường Kim.
Những người này đều là người của Tống gia, bọn họ đều biết thân phận của Đường Kim, biết hắn hiện tại là cô gia của Tống gia, chỉ là bọn họ vẫn nghĩ không thông là tại sao vị cô gia tương lai này vừa bước vào Mẫu Đơn Các lại dừng ở tầng một mà không lên lầu 3 tiufm tiểu thư?
Ngọc khí có tốt hơn nữa cũng không thể nào so sánh với tiểu thư được, chỉ mỗi ngọc khí không thì cũng không thể nào so được với kiện ngọc y trên người tiểu thư a.
Nhưng vị cô gia này lại làm ra bộ dáng giống như khách nhân bình thường, nếu không biết hắn thì quá nửa sẽ cho rằng hắn tới đây để mua ngọc.
-Đường thiếu gia, tiểu thư đang ở lầu 3 đợi người. – đúng vào lúc này một thanh âm từ bên cạnh truyền vào tai Đường Kim.
Đường Kim qauy đầu lại nhìn liền thấy một nữ tử khá là xinh đẹp lại có chút quen mắt, sau đó hắn mới nhớ ra nàng chính là nữ hài tên Tống Lan hơn hai năm trước đã tới mời hắn đến Mẫu Đơn Các làm khách.
-Ờ, ngươi đi nói cho nàng, hôm nay ta không lên đó, ta tới đây để mua một đôi bông tai ngọc. – Đường Kim hời hợt nói.
Mọi người nhất thời đều ngẩn ra, con hàng này cư nhiên thực sự chỉ tới để mua đồ?
Tống Lan cũng đơ tại chỗ, khẽ chần chừ một lát, nàng lại nói:
-Đường thiếu gia, tiểu thư rất muốn gặp người.
-Như vậy à, vậy thì bảo nàng xuống đây đi, thuận tiện giúp ta chọn một đôi bông tai, ta không phải người trong nghề nên cũng chẳng biết chọn thế nào. – Đường Kim vẫn là một bộ dáng hết sức tùy ý, ánh mắt của hắn lúc này đang đặt trên những đôi bông tai được xếp trong tủ kính.
-Vậy được, ta đi báo cho tiểu thư. – tuy trong lòng có chút bất mãn nhưng Tống Lan vẫn cố tỏ ra bình thường, ai bảo tiểu thư nhà mình để ý tới tên gia hỏa này chứ?Tống Lan rất nhanh đã rời đi, còn Đường Kim thì bắt đầu bắt chuyện với mấy em nhân viên bán hàng xinh đẹp:
-giúp ta lấy hết tất cả bông tai trong này ra, ta muốn xem.
Mấy nhân viên kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đành phải lấy đồ ra, không có biện pháp, người này các nàng không thể đắc tội được, đợi lát nữa tiểu thư xuống tiếp hắn vậy.
-Những chiếc bông tai này đều không tệ, ờ, đôi này là tốt nhất, nếu như ngươi muốn tặng người khác thì cứ lấy nó đi. – thanh âm động lòng người truyền vào trong tai Đường Kim, theo từng tiếng đinh đang vui tai, một ngọc y mỹ nữ xuất hiện trước mặt Đường Kim, nàng chính là Tống Ngọc Đan.
-Ừm, Ngọc Mỹ Nhân, ta tin ánh mắt của nàng. – Đường Kim cười hì hì một cái với Tống Ngọc Đan, sau đó mới quay sang nói với nhân viên bán hàng:
-Gói lại cho ta đi.
-Có thể cho ta biết, chàng muốn tặng nó cho ai được không? – ngữ khí của Tống Ngọc Đan vô cùng bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận