Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1107: Eo của cô không đủ mềm mại

-Đường Kim, ngươi thật sự dám đánh ta? – Lục Đạo Minh cuối cùng cũng từ dưới đất bò dậy, quay người lại tức gần chết hét lên.
Vốn khuôn mặt đẹp trai của hắn lúc này nhìn vô cùng tàn tạ, mặt sưng mũi thâm, máu mũi còn không ngừng chảy ra, trên mặt khắp nơi toàn là vết máu vết xây xát, hắn lúc này trong mắt chỉ lập lòe toàn lửa giận, bộ dáng như hận không thể xẻ thịt lột da Đường Kim, chỉ tiếc là hắn chỉ dám hét lên một tiếng mà thôi chứ không dám thực sự động thủ với Đường Kim.
Đường Kim lúc này cũng đã buông khai Kiều An An và Mộc Vũ, không nhanh không chậm tới trước mặt Lục Đạo Minh, một cái tát đánh ra.
-Bốp! – thanh âm giòn tan vang lên, Lục Đạo Minh hét thảm một tiếng rồi lại ngã sang một bên.Lục Đạo Minh vừa mới tiếp đất thì Đường Kim lại bồi thêm một cước nữa lên người hắn, đồng thời bắt đầu trở nên phẫn nộ:
-Ngươi có biết thời đại nhiều nam ít nữ như bây giờ tán một cô nàng khó thế nào không?
Lục Đạo Minh kêu lên thảm thiết nhưng như thế vẫn chưa kết thúc, lại một cước nữa được xuất ra:
-Ngươi có biết ta tán được một người phải đánh nhau với người ta bao nhiêu lần không?
Đây cũng chưa phải là kết thúc, lại một đạp nữa:
-Ngươi có biết cơ hội ta để cho ngươi hiếm có đến mức nào không?
-Cơ hội tốt như vậy ngày nào ta cũng mong có người cho ta đấy. – vừa mắng vừa hạ chân xuống thêm một đạp nữa.
-Tên ngu ngốc nhà ngươi lãng phí mất cơ hội ngàn năm có một. – lại một đạp.
-nếu quyết đấu một trận với người ta có thể ôm được một mỹ nhân về thì ngày nào ta cũng sẽ đánh nhau tám trận mười trận rồi. – lần này là hai cước lên tiếp.
Đường Kim vừa phẫn nộ mắng vừa đạp liên tiếp vào người Lục Đạo Minh làm Kiều An An và Mộc Vũ đều có chút ngây ngốc, tuy nói Kiều An An đã sớm quen với việc lão công mình thích lạm dụng bạo lực nhưng một màn này vẫn làm nàng phải kinh ngạc, lí do đánh người của Đường Kim thật là li kì , chắc chỉ có hắn mới nghĩ ra được lí do như thế.
Mộc Vũ thì cảm thấy tên gia hỏa này thật sự là quá hoa tâm, một ngày còn muốn tán đến tám cô mười cô, hắn không sợ bị mệt chết trên người nữ nhân sao?
Hai nàng ngây ngốc ở bên cạnh, Đường Kim vẫn chưa chịu dừng tay, vừa đạp vừa mắng;
-Cơ hội ngon như thế mà ngươi lại bỏ quả, thật uổng làm nam nhân… đầu óc ngươi đúng là toàn shit, như thế này mà vẫn còn ngủ được.
Nghe câu cuối cùng của Đường Kim, cả Kiều An An và Mộc Vũ đều có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là Lục Đạo Minh bị hắn đánh ngất đi mà.
Động thủ xong Đường Kim mới một trái một phải ôm lấy hai nàng:
-Thất tiên nữ, Mộc Mộc, các nàng đang chuẩn bị đi đâu đấy?
-Ta và An An tỷ đi dạo tiếp đây, ngươi không cần đi theo đâu. – Mộc Vũ vội vàng nói, hiển nhiên nàng càng thích ở cùng một chỗ với Kiều An An hơn.
-Lão công, chàng không thích đi dạo lắm, hay là chàng không cần đi theo chúng ta đâu. – Kiều An An ôn nhu nói.
-Ờ được, vậy các nàng đi đi. – Đường Kim đúng thật là không hứng thú với việc dạo phố lắm, nếu như Kiều An An không có ai đi cùng thì hắn có thể đi với nàng, nhưng hiện tại có Mộc Vũ ở bên rồi hắn cũng lười đi theo.
-Vậy ngươi còn không buông chúng ta ra? – Mộc Vũ có chút buồn bực, tên gia hảo này trái ôm phải ấp động tác thật quát tự nhiên, cứ như là đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi ý.
-Mộc Mộc, eo của cô còn chưa đủ mềm mại a, cần phải luyện nhiều hơn nữa. – Đường Kim vừa buông Mộc Vũ ra liền nói.
Mộc Vũ trừng mắt lườm Đường Kim một cái , tên sắc lang này chiếm tiện nghi của nàng rồi mà còn ra vẻ.
-Lão công, vậy chúng ta đi đây. – Kiều An An khẽ cười rồi kéo Mộc Vũ rời đi.
Đợi hai nàng khuất xa tầm mắt Đường Kim mới quay người đi về một hướng khác.
Đúng lúc Đường Kim rời đi được khoảng một phút đồng hồ, bên cạnh Lục Đạo Minh nằm hôn mê dưới đất bỗng vô thanh vô thức xuất hiện một nam tử trẻ tuổi tướng mạo bình bình, chính là Hoắc Đông Lai.
(Hoắc Đông Lai là một nhân vật cực kì bí ẩn, nếu không đọc kĩ sau này có thể sẽ có rất nhiều dấu ??? cho độc giả đấy )
-Đầu óc ngươi đúng toàn là cứt a. – Hoắc Đông Lai nhìn Lục Đạo Minh đang hôn mê dưới dất, miệng khẽ thì thào một câu, sau đó mới cúi người vác hắn lên rồi rời đi.

Đường Kim chậm rãi tản bộ quanh khuôn viên đại học Thiên Nam, tâm tình hắn lúc này không được tốt cho lắm, đương nhiên không phải vì chuyện của tên Lục Đạo Minh kia, đối với hắn mà nói thì loại tôm tép như Lục Đạo Minh còn lâu mới đủ để hắn phải buồn bực, chỉ là vừa ồi mới an bài xong việc đối phó với Hắc Võng thì ở đâu lại lòi ra một cái Tiên giới, thật là đáng ghét vl.
Tuy nói hắn cũng không sợ cái gọi là Tiên giới kia lắm, một phương diện là Hoắc Tâm Mai chưa chắc đã không khuyếch đại uy lực của Tiên giới lên, một phương diện khác là Đường Kim cũng không phải là quả hồng mềm, hơn nữa cho dù lời Hoắc Tâm Mai nói đều là thật thì Trường Sinh Điện kia cũng không thể nào dốc hết lực lượng để đối phó với hắn được.
-Trước tiên vẫn là nên nghĩ cách giải quyết Hắc Võng cái đã. – Đường Kim vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩa, kì thật hắn càng quan tâm đến vấn đề Hắc Võng nhiều hơn bởi Hắc Võng cho hắn một cảm giác như gặp phải một đám chó điên, chó điên nếu cắn người sẽ không tuân theo bất cứ quy luận nào hết, tuy nói hiện tại hắn đã an bài xong hết mọi việc, nhưng ứng phó bị động như thế này suy cho cùng cũng không phải là cách tốt.
Vấn đề là ở chỗ hiện tại hắn không thể chủ động, điều này làm Đường Kim vô cùng ức chế.
Cũng may Đường Kim luôn là người lạc quan, đối với hắn thì bất luận có bao nhiêu phiền phức thì mỗi ngày vẫn phải sống vui vẻ, cho nên tạm thời cứ bỏ Hắc Võng ra đằng sao não đã.
Một lát sau hắn đã ra khỏi cổng lớn của đại học Thiên Nam, trước mắt hắn là Nhà bếp riêng của hắn, bất quá hắn không hề tính sẽ đi vào, bởi vì hiện tại Tống Oánh đang giúp Tiểu Đậu Nha tu luyện, không cần thiết phải làm phiền các nàng.
-không biết Thanh tỷ có thời gian không nhỉ? – Đường Kim dừng bước lại, lấy Đường Kim ra gọi cho Đường Thanh Thanh.
Nhưng mà vừa lấy điện thoại ra thì chuông điện thoại đã vang lên:
-Hiểu Hiểu lão bà, nàng là xinh đẹp nhất….
Tiếng chuông này suýt nữa làm Đường Kim phải hộc máu, bởi vì không biết Hiểu Hiểu làm thế nào mà thanh âm kia phát ra giống y hệt giọng hắn, hắn khẳng định chưa từng nói qua câu nào như thế.
Đường Kim vội vàng nhấc máy, sau đó liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm quái dị:
-Đường Kim, nếu như trong vòng mười phút đồng hồ ngươi có thể tới trước cổng đại học Thiên Nam thì sẽ phát hiện ra một món quà chúng ta chuẩn bị cho ngươi đấy, món quà này đảm bảo sẽ làm ngươi suốt đời khó quên…hahaha…
Vừa cười lên quái dị xong bên kia liền cúp máy.
Đường Kim nhất thời khẽ nhăn mày, không biết đám chó đẻ Hắc Võng lại định chơi trò gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận