Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 750: Chúng ta ở cùng nhau mới là vui vẻ nhất.

Đường Kim lần nữa trở lại đỉnh Ninh Sơn, không biết từ bao giờ hắn đã trở nên yêu thích nơi này, nửa tiếng trước hắn và bốn tiểu nha đầu cùng ở đây đốt pháo hoa, lúc đó rất náo nhiệt, có điều bây giờ trên này đang lạnh tanh, ngoài tiếng gió bắc gào thét ra thì chỉ có một nữ nhân còn băng lãnh hơn cả hàn băng, Hàn Băng.
-Băng Nhi, ngươi không biết nói với thiếu gia một câu chúc mừng năm mới sao? – Đường Kim ngồi trên đỉnh núi, nhìn Hàn Băng lười biếng nói.
Hàn Băng không hề động đậy, cũng chẳng lên tiếng, nàng đứng như một khúc gỗ.
-Thôi vậy, ta vẫn là nên đưa ngươi trở về Băng Cung, để ngươi về đó đón năm mới đi. – Đường Kim từ dưới đất đứng dậy, đến bên cạnh Hàn Băng thuận tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.
Không tới một giây sau, Đường Kim lại xuất hiện tại vị trí cũ, còn Hàn Băng thì đã được hắn đưa trở về Băng Cung.
-Đón năm mới cùng cục băng kia thì thà một mình đón năm mới còn hơn. – Đường Kim lẩm bẩm, sau đó lại ngồi bệt xuống đất.
Cả nước đang hân hoan vui vẻ nhưng Đường Kim lại cảm thấy khá là tịch mịch, lúc này vốn là thời khắc nên đón năm mới cùng cả nhà nhưng Đường Kim lại không biết nên ở cùng ai hết, Hàn Tuyết Nhu đã về quê, Kiều An An cũng lên tỉnh thành, Đường Thanh Thanh đồng dạng cũng ở nhà mình, tóm lại là dường như tất cả các nàng đều đang ở cùng gia đình, vốn có Tống Oánh có thể ở cùng với hắn thì nàng lại đang ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, còn về Tần Khinh Vũ thì nếu như nàng cũng có thể đối với hắn ngoan ngoãn nghe lời như Tống Oánh thì hắn đã không do dự mà lập tức tới bên nàng rồi.
Đương nhiên Đường Kim cũng không phải là hoàn toàn không tìm được người nào, không nói ai khác, lúc này Diệp Tử Vận đang ở căn biệt thự dưới kia lúc nào cũng sẽ hoan nghênh hắn tới.
Chỉ là trong giờ phút đặc biệt như lúc này, Đường Kim suy cho cùng vẫn không kìm được mà nói tới cha mẹ đẻ mà mình chưa từng gặp, thậm chí hắn còn nhớ tới cả sư phụ mình nữa.
Hơn hai năm trước, lúc hắn mới tới Ninh Sơn, hắn đã từng tự tin mười phần là mình nhất định sẽ tìm ra tung tích của cha mẹ, nhưng đến tận hôm nay, tuy rằng bí mật của Thiên Đạo Tiên Cảnh đã được hắn phá giải nhưng hắn vẫn chưa hề có nửa điểm tin tức về cha mẹ mình, mặt khác hắn lại càng lo lắng cho sư phụ mình hơn, hai năm trước hắn không mấy lo lắng vì lúc đó hắn nghĩ rằng sư phụ mình có lẽ vẫn còn sống, nhưng sau khi bị giam lỏng trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mất hai năm,một lần nữa có thể đi ra bên ngoài hắn thực sự đã bắt đầu lo lắng.
Bởi vì đã hai năm rồi sư phụ của hắn chưa từng xuất hiện, điều này làm hắn lo lắng ông đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà hắn lại không thể làm gì hơn, hắn bây giờ vẫn chưa biết sư phụ mình đang ở đâu.
-Sư phụ rốt cuộc đã đi đâu chứ? – Đường Kim lẩm bẩm một mình:
-Kỳ thực ta đã sớm lợi hại hơn ông ta rồi, có việc gì muốn làm thì có thể nói với ta cũng được mà!
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp… - tiếng chuông điện thoại vui tai làm Đường Kim thoát ra khỏi trạng thái suy tư, lấy điện thoại ra nhìn một cái, trong đầu Đường Kim lập tức hiện lên hình ảnh của một yêu nữ tóc tím xinh đẹp tuyệt trần, trên mình hình hiển thị chính là tên của Tiêu Đại Nhi.
Cảm giác tịch mịch trong lòng phút chốc đã bị một cỗ khát vọng không thể nào cưỡng lại được thay thế, Đường Kim không bắt máy mà trực tiếp thuấn di tới khách sạn Anh Túc phòng số 1622, trong phòng, một mỹ nữ mặc váy tím đang nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường, trên tay còn đang cầm điện thoại gọi điện, chính là Tiêu Đại Nhi.
-tiểu nam nhân, chàng tới cũng thật nhanh a! – Tiêu Đại Nhi bỏ điện thoại xuống, hướng Đường Kim cười vũ mị một cái:
-Chàng quả nhiên là rất nhớ ta.
-Đừng gọi ta là tiểu nam nhân, ta không còn nhỏ nữa. – Đường Kim lập tức nhào lên người Tiêu Đại Nhi, bộ dáng hung ác nói.
-Chàng nhỏ hơn ta nên chàng chính là tiểu nam nhân của ta. – Tiêu Đại Nhi không hề sợ hãi, vẫn cứ cười cười nhìn Đường Kim.
-Cô không đón tết cùng với người Tiêu gia sao? – Đường Kim cũng lười so đo vấn đề nhỏ nhặt này, hắn vừa cởi quần áo của Tiêu Đại Nhi vừa hỏi.
-Ta không thích đón tết cùng họ. – cánh tay mềm mại của Tiêu Đại Nhi cũng bắt đầu lần mò trên người Đường Kim, đồng thời giúp hắn cởi y phục, thanh âm vô cùng dụ hoặc:
-Tiểu nam nhân, năm mới nên làm những chuyện mình cảm thấy vui vẻ, chúng ta ở cùng nhau không phải là vui vẻ nhất sao?
Đường Kim không lên tiếng mà chỉ cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào của Tiêu Đại Nhi.
Cho dù Đường Kim không muốn thừa nhận nhưng lúc hắn ở bên cạnh Tiêu Đại Nhi , hắn xác thực rất vui vẻ khoái lạc, một loại khoái lạc dường như làm hắn quên đi tất cả mọi thứ.
Thời gian vui vẻ luôn luôn trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã tới mùng 6 tết.
Sáng nay khi Đường Kim tỉnh dậy thì bỗng phát hiện trong lòng trống không, đóa Tử Anh Túc xinh đẹp làm người ta tiêu hồn thực cốt kia không biết đã rời đi từ lúc nào, lúc này bên giường chỉ có một nữ tử thanh thuần xinh đẹp đang đứng, nàng chính là minh tinh nổi tiếng nhất Hoa Hạ hiện nay, Băng Di.
-Đại Nhi tiểu thư có việc đột xuất, thấy chàng ngủ rất ngon nên không có đánh thức chàng. – Băng Di thấy Đường Kim tỉnh dậy, lập tức cười với hắn một cái:
-Mấy ngày nay điện thoại của chàng chỉ có mấy tin nhắn chúc mừng năm mới, cũng có vài nữ nhân gọi điện nhưng đều không có chuyện gì quan trọng cho nên chàng không cần vội vàng rời đi, chàng có thể ở lại đây thêm vài ngày.
Khẽ ngừng một chút, trên khuôn mặt thanh thuần của Băng Di khẽ xuất hiện một tia ửng đỏ đầy xấu hổ, trong mắt còn có chút mong đợi:
-Mấy ngày nay ta có thời gian, ta có thể ở cùng chàng.
Băng Di năm nay đã 21 tuổi, các phương diện đều đã gần tới độ thành thục, nàng chỉ cần Đường Kim xúc tác thêm một chút là có thể hoàn toàn chín mọng, mấy ngày này nàng đều ở bên cạnh phục vụ Tiêu Đại Nhi và Đường Kim, mưa dầm thấm đất, thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng, nàng đối với chuyện kia cũng đã khá là khát vọng.
Từ trên mức độ nào đó mà nói Băng Di bây giờ giống như phi tần đang đợi được Đường Kim sủng ái, chỉ tiếc là Đường Kim bây giờ không có tâm tình làm như vậy.
Không phải là Băng Di không xinh đẹp, cũng không phải vì dáng người của nàng không tốt, mà là hắn lúc này vẫn còn đang chưa dứt ra khỏi mùi vị tiêu hồn thực cốt kia của Tiêu Đại Nhi được.
-Nói cho Đại Nhi, ta đi trước đây! – Đường Kim bật dậy mặc quần áo.
Trong mắt Băng Di xẹt qua một tia thất vọng, nhưng nàng vẫn gật đầu:
-Ừm, ta sẽ chuyển lời tới Đại Nhi tiểu thư.
Đường Kim không có dây dưa lâu, rất nhanh đã trực tiếp rời đi, chỉ là hắn không có lập tức trở về Ninh Sơn mà lần này hắn lại tới tổng bộ của Ám Kiếm, chính xác hơn mà nói thì là tới địa bàn của Hiểu Hiểu.
-Này, đại sắc lang, sao ngươi lại tới đây? – thấy Đường Kim đột ngột xuất hiện, Hiểu Hiểu dường như khá là kinh hỉ.
-Tới nhìn cô một chút không được sao? – Đường Kim tùy ý đáp.
-Ngươi có lòng tốt như vậy sao? – Hiểu Hiểu bĩu môi:
-Hừ, ngươi tới kinh thành nhiều ngày như vậy rồi cũng không thấy tới thăm ta, đừng có tưởng là ta không biết ngươi đi hú hí với nữ nhân nào nhé!
Không đợi Đường Kim kịp đáp, Hiểu Hiểu đã lập tức đổi chủ đề:
-Phải rồi, đại sắc lang, thực ra ta đang định tìm ngươi đó, có khả năng ta đã có tin tức của sư phụ ngươi rồi!
-Thật sao? – Đường Kim ngẩn ra, sau đó lập tức nóng vội hỏi:
-Sư phụ ta hiện tại đang ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận