Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 971: Ngươi quả nhiên biết làm việc

-Rất tốt, ngươi quả nhiên biết làm việc. – Đường Kim khá là vừa lòng với cách an bài của Kiều Mộc:
-Cứ làm như ngươi vừa nói, ờ, ta nghĩ hạng mục này sau này vẫn còn tương lai để phát triển, sau này chắc sẽ vẫn còn người được đưa tới đây đó.
-Vâng, cô gia. – Kiều Mộc vội vàng gật đầu.
-Được rồi, ta vẫn còn có việc. – Đường Kim dứt lời liền thuấn di rời đi, hắn khá là yên tâm với phong cách làm việc của Kiều Mộc, mấy tên gia hỏa kia ở đây sau này nhất định sẽ sống không bằng chết, đó mới là kết cục mà chúng đáng phải nhận.
Lầu 3 khách sạn Cửu Phong lúc này đang rất yên tĩnh, cho dù ngoài hành lang vẫn mờ mờ có chút mùi máu tanh, nếu như kĩ càng quan sát hoàn toàn có thể thấy được vết máu, đương nhiên nếu như kĩ càng quan sát thì cũng sẽ thấy được mấy cỗ thi thể đang nằm dưới đất.
Lúc này tâm tình của Hàn Tuyết Nhu đang rất tệ, vốn là một chuyến du lịch rất vui vẻ nhưng lại bị mấy chuyện này làm mất hết nhã hứng, tuy Cửu Phong Sơn này phong cảnh rất đẹp nhưng phía sau vẻ đẹp ấy lại là một màn đầy xấu xa tà ác.
-Thân ái, hay là nàng về phòng ngủ trước đi, ta ở đây đợi tên Hình Cường kia tới là được. – một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim đã trở lại.
-Bây giờ ta chẳng còn tâm tình nào mà đi ngủ nữa. –Hàn Tuyết Nhu lắc đầu:
-Ta cảm thấy có chút hối hận vì đã tới đây, bất quá nếu chúng ta không tới thì có ai sẽ cứu những đứa nhỏ này chứ?
Lần này hai người cứu được tất cả 6 tiểu nữ hài, trong đó có 3 người may mắn hơn một chút còn chưa bị dính độc thủ, nhưng ba người còn lại sớm đã bị bán tới đây, hơn nữa còn bị làm nhục vô số lần.
-Thân ái, đừng buồn, nàng không nên vì việc xấu của kẻ khác gây ra mà từ rước phiền muộn vào mình, đó chẳng phải là dùng cái sai của người khác để trừng phạt chính mình sao? – Đường Kim nhẹ giọng khuyên giải.
-Ta chỉ là thấy thương cho mấy tiểu nữ hài này. – Hàn Tuyết Nhu nhẹ giọng đáp:
-Ta là người may mắn, vừa sinh ra đã vào một gia đình giàu có, càng may mắn hơn đó là gặp được chàng, ta rất ít khi phải tận mắt chứng kiến những việc xấu xa như thế này, nhưng ta biết trên thế giới này lúc nào cũng luôn có những việc tàn ác vô nhân tính như vậy phát sinh, hôm nay chúng ta cứu được mấy tiểu nữ hài, nhưng ai mà biết được ngoài kia còn bao nhiêu tiểu nữ hài cùng gặp phải cảnh ngộ như vậy nữa?
Hàn Tuyết Nhu không phải là một nữ nhân đa sầu thiện cảm, nhưng việc tối nay thực sự là đã làm nàng phải xúc động, rất nhiều việc không phải là nàng không biết, nhưng đại bộ phận nàng chỉ có thể thấy nó qua các kênh tin tức. Tối nay nàng mới tận mắt chứng kiến vài nữ hài tử bị hành hạ tần nhẫn, nhìn ánh mặt tê dại vô cảm của những tiểu nữ hài này, trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
-Thân ái, cho dù là nam nhân vĩ đại như ta cũng quản không nổi nhiều chuyện như vậy, mỹ nữ có xinh đẹp hơn nữa cũng không thể làm cho thế giới này vận hành theo ý nghĩ của nàng, cho enen việc chúng ta cần làm là khi nào gặp phải những chuyện như thế này nhất định phải giải quyết, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, những việc này vốn là việc của pháp luật và cảnh sát. – Đường Kim an ủi Hàn Tuyết Nhu.
-Ta biết. – Hàn Tuyết Nhu khẽ gật đầu:
-Chỉ là ta đột nhiên cảm thấy mình nên làm gì đó cho mấy đứa nhỏ.
-Như này đi, đợi lát nữa nàng thử thương lượng với Thanh tỷ xem, biết đâu sẽ có một biện pháp tốt hơn. – Đường Kim tùy miệng nói:
-Hiện tại suy nghĩ những việc này hãy còn sớm, trước tiên giải quyết xong việc tối nay đã.
-Ừm, chàng nói đúng. – Hàn Tuyết Nhu gật đầu.
Thời gian chậm rãi trôi đi, bất chi bất giác đã qua thêm nửa tiếng, lúc này hai người mới người thấy tiếng bước chân không lớn cũng không nhỏ truyền tới, sau đó trước mặt hai người liền xuất hiện một tnam nhân khoảng ngoài 30 tuổi.
Nam nhân này mặc một thân cảnh phục, thân hình cao gầy, cho dù là buổi tối nhưng cũng vẫn cảm nhận được ánh mắc sắc bén của hắn.
-Xin hỏi các người là Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu? – nam nhân cảnh sát lên tiếng hỏi.
-Đúng vậy. – Đường Kim đáp.
-Ta là Hình Cường, Đường Thanh Thanh của cục cảnh sát Ninh Sơn vừa gọi cho ta, sự tình nơi này ta cũng lí giải sơ sơ, hai người vất vả rồi. – Hình Cường đi tới trước mặt hai người, trên mặt lộ ra nụ cười thiện chí:
-Thân thủ của hai người không tệ a, luyện qua công phu phải không?
-Luyện qua một chút. – Đường Kim tiện mồm đáp, hiển nhiên tiên cảnh sát này không biết thân phận chân chính của hắn, cũng chưa nghe danh hắn bao giờ, bất quá nghĩ đi nghĩ lại thì việc này cũng rất bình thường, dù sao nơi này cách Ninh Sơn cũng khá xa, những việc bên đó chưa chắc đã truyền tới được nơi này.
-Đám xúc sinh kia ta kì thực đã sớm nhắm chuẩn bọn chúng. – Hình Cường dùng chân đạp tên chủ khách sạn một cái:
-Chỉ là ta một mực chưa thể đụng vào chúng, tối nay coi như bắt được rồi.
-Tại sao lại không đụng vào được? – Hàn Tuyết Nhu tò mò hỏi, ngữ khí khá là bất mãn.
-Đầu tiên là không có đủ chứng cứ, hai người là du khách tới đây chắc cũng chú ý, xe không thể nào lái lên đây được, biện pháp nhanh nhất là đi cáp treo, cũng chính là nói chúng ta căn bản không thể đột kích vào đây. – Hình Cường tỏ vẻ bất đắc dĩ:
-Chỉ là nếu như chúng ta dùng cáp treo thì bọn chúng lập tức sẽ nhận được tin mà đào tẩu, lúc đó chúng ta có tới nơi cũng chẳng có thu hoạch gì, hơn nữa bọn chúng có chỗ dựa lớn, ta không thể đụng vào được.
-Chỗ dựa nào? – Hàn Tuyết Nhu hỏi.
-Cụ thể ta cũng không biết là ai, nhưng khách sạn này có quan hệ khá thân thiết với lãnh đạo địa phương thậm chí cả lãnh đạo trên Nam Lâm thị, mấy nữ hài bọn chúng buôn đa phần là đem tặng cho đám người đó mua vui, còn có khách tới đây vui chơi giải trí cơ bản đều là đám người đó, căn bản không hề cung cấp dịch vụ cho du khách, mọi người đều biết bây giờ bên ngoài điều tra rất chặt, những người kia không dám ăn uống rượu chè, gái gú phè phỡn ở bên ngoài, nhưng nơi đây lại tương đối an toàn. –Hình Cường dường như khá là rõ ràng tình huống bên này:
-Kì thực ta vẫn luôn hoài nghi một chuyện, ông chủ ở đây có khi không phải là ông chủ chân chính, bất quá không sao hết, đợi ta đem những người này đi thẩm vấn, chắc sẽ điều tra ra hết thôi.
-Nếu đã như vậy thì ngươi cứ đem chúng về từ từ mà điều tra đi, cũng muộn rồi, chúng ta đi nghỉ trước đây. – Đường Kim đột nhiên lên tiếng rồi liền ôm Hàn Tuyết Nhu đi về phía phòng của mình.
Hai người vừa đi được vài bước thì Hình Cường đột nhiên rút súng ra ngắm chuẩn vào đầu hai người rồi bóp cò.
-Pằng pằng!
-Tiếng súng vang lên, trên mặt Hình Cường vừa có chút bất đắc dĩ vừa lộ vẻ tàn nhẫn.
-Thân ái, thời buổi này muốn tìm một cảnh sát tốt khó đến thế sao? – đúng vào lúc này một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ phía sau Hình Cường truyền tới, hắn định quay đầu thì bỗng thấy sau gáy nhói lên một cái rồi ngất lịm đi.
-Xem ra chúng ta chỉ có thể để Thanh tỷ tới đây đích thân xử lí chuyện này rồi. – Hàn Tuyết Nhu có chút phiền muộn, cảnh sát nơi này cư nhiên đều là cùng một ruộc với nhau, chẳng trách đám vương bát đản này lại ngang ngược như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận