Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 192: Nữ sinh may mắn nhất

- Các cậu ra điều kiện, tôi cũng ra điều kiện, sao các cậu lại nói tôi lưu manh?
Đường Kim một bộ dáng thực vộ tội nói.
- Tên chết tiệt, tính như thế nào thì người cuối cùng chiếm tiện nghi đều là cậu.
Tần Thủy Dao lên tiếng:
- Dù sao thì tôi cũng đoạt giải nhất, tôi cũng rất muốn nhìn có người bị hành hạ, tôi đáp ứng.
- Tôi cũng muốn nhìn người khác bị từ hôn, tôi đồng ý.
Hàn Tuyết Nhu cũng đồng ý với điều kiện của Đường Kim.
Đường Kim nở nụ cười sáng lạn:
-Xong, không ai được đổi ý.
- Ai đổi ý thì là tiểu tam.
Hai nàng đồng thanh mở miệng nói ra một câu.
- Đừng bắt chước tôi.
Lại một lần nữa, Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao đồng thời nói ra.
Lúc này hai người có chút buồn bực trừng mắt nhìn nhau, một bộ dáng thật muốn đánh nhau.
- Dao Dao.
Vào lúc này ba người đã muốn đi ra khỏi cổng trường, liền nghe được tiếng của Tần Khinh Vũ truyền đến.
- Tôi về trước.
Tần Thủy Dao rốt cuộc xoay người chạy nhanh đến chiếc Porsche.
- Tôi cũng đi.
Vốn Hàn Tuyết Nhu tính toán đi ăn cơm với Đường Kim, nhưng vừa nãy mới đánh cược nên nàng cải biến chủ ý:
- Tôi đi luyện Piano.
Hàn Tuyết Nhu chạy như bay vào trong trường học, Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, nhưng nghĩ đến vụ đánh cược hắn liền trở nên hưng phấn, lập tức nghĩ đến cuộc sống thật đẹp, hắn mở miệng cười.
- Tên chết tiệt Đường Kim, cậu cười xấu xa như vậy, lại có chủ ý quỷ quái gì đây?
Thanh âm quen thuộc truyền đến, người này là Tiếu Thiền vừa mới đi ra trường.
- Tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch vĩ đại.
Đường Kim hì hì cười:
- Tiếu Thiền nói cho cậu một tin tức tốt, cậu sẽ là một phần quan trọng trong kế hoạch của tôi, ngày hôm nay cậu là nữ sinh may mắn nhất Ninh Sơn Nhị Trung.
- May mắn cái đầu cậu.
Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, nhưng chung quy vẫn tò mò hỏi Đường kim một câu:
- Kế hoạch của cậu là gì?
- Cậu có từng nghĩ đến sẽ đoạt giải nhất văn nghệ ngày quốc khánh không?
Đường Kim chăm chú hỏi.
- Vô nghĩa, ai mà không nghĩ đến giải nhất chứ?
Tiếu Thiền tức giận nói:
- Tôi cũng biết chơi đàn Piano, cũng biết khiêu vũ, nhưng Tần Thủy Dao chơi đàn Piano giỏi hơn tôi, nghe nói Hàn Tuyết Nhu cũng biết khiêu vũ nữa, hai người bọn họ còn đẹp hơn tôi, cậu cảm thấy tôi có cơ hội để đoạt giải nhất à?
- Một mình cậu đương nhiên không được.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Nhưng có người đẹp trai nhất trong đám nam sinh giúp cậu, vậy thì chắc chắn cậu sẽ đoạt giải nhất.
- Cậu giúp tôi?
Tiếu Thiền dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim.
- Đúng vậy, tôi sẽ giúp cậu đánh bại Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao, biến cậu thành minh tinh nổi bật nhất ngày hội diễn quốc khánh, tôi cam đoan cậu sẽ đoạt giải nhất.
Đường Kim như cũ một bộ dạng thật nghiêm trang.
Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim, một lúc sau mới nói ra một câu:
- Đầu óc của cậu úng nước sao?
- Đầu óc của cậu mới bị úng nước.
Đường Kim mất hứng:
- Coi như tôi chưa nói gì hết, tôi đi tìm người khác.
Đường Kim nói xong liền muốn xoay người đi, Tiếu Thiền ngẩn người vội kêu lên một tiếng:
- Này, cậu nói thật chứ? Cậu không lừa gạt tôi chứ?
- Cậu không phải bạn gái của tôi, tôi lừa cậu làm gì?
Đường Kim tức giận nói, may mà Hàn Tuyết Nhu không nghe được câu này, nếu không nàng sẽ đánh hắn.
Tiếu Thiền đuổi theo:
- Cậu thực sự có biện pháp giúp tôi đoạt giải nhất?
- Đương nhiên, không có việc gì là tôi làm không được.
Đường Kim tự tin mười phần nói.
- Vậy được rồi, tôi tin cậu một lần, tôi phải biểu diễn tiết mục gì đây?
Tiếu Thiền rốt cuộc có chút động tâm.
- Việc này tôi còn chưa nghĩ ra, đợi vài ngày nữa tôi sẽ cho cậu biết.
Tiếu Thiền nhất thời có chút buồn bực:
- Tên chết tiệt, ngay cả việc này cậu còn chưa nghĩ ra, vậy mà bắt tôi phải tin cậu.
- Chắc chắn sẽ đoạt giải nhất, nếu cậu không tin thì tôi đi tìm người khác.
Đường Kim lười biếng nói.
Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim, có chút bực tức muốn quay người đi, nhưng có thể đánh bại Hàn Tuyết Nhu và Tần Thủy Dao là sức hấp dẫn khó có thể từ chối.
Nhớ tới các biểu hiện kinh người của Đường Kim, Tiếu Thiền cắn chặt răng, quyết định tin tưởng người này một lần:
- Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cậu, dù sao hiện tại tôi cũng không biết biểu diễn tiết mục gì, nhưng trong tuần này cậu phải nghĩ ra tiết mục biểu diễn, nếu không tôi sẽ tự chuẩn bị.
- Yên tâm, trong tuần này tôi sẽ nghĩ ra.
Đường Kim như cũ tự tin mười phần.
- Vậy cậu từ từ suy nghĩ đi, tôi đi trước.
Tiếu Thiền nhảy lên Lamborghini, mau chóng rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, nàng đi về nhà hay đi chơi thì chỉ có mình nàng biết.
-Việc lớn sắp hoàn thành, có nên hay không đi ăn mừng một chút.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, bất quá ăn mừng như thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.
- Anh Đường Tinh.
Thanh âm thanh thúy từ phía sau lưng truyền tới.
Đường Kim quay đầu lại liền thấy Tiểu Đậu Nha đang hướng bên này chạy tới.
- Anh Đường Tinh, anh tới dùng cơm sao? Em đi làm cơm liền.
Tiểu Đậu Nha chạy tới bên người Đường Kim, thở dốc nói.
- Tiểu Đậu Nha, em đi ăn cơm đi, anh mới vừa ăn cơm trưa cách đây không lâu.
Bây giờ Đường Kim thật không muốn ăn cơm, dù sao hắn cũng mới ăn cơm trưa cách đây một tiếng.
- A, vậy em đi trước nha.
Tiểu Đậu Nha nghe lời.
- Tiểu Đậu Nha nhớ ăn nhiều thịt vào, không được ăn chay biết chưa?
Đường Kim lại dặn dò một tiếng.
- Ừm.
Tiểu Đậu Nha chớp mắt một cái, sau đó liền chạy tới phòng bếp của Đường Kim.
Nhìn thấy thân ảnh gầy gò kia, Đường Kim không nhịn được lắc đầu thở dài, Tiểu Đậu Nha sao lại gầy như vậy chứ?
Xoay người đi vào trường học, Đường Kim không có về lớp mà trực tiếp trở về chỗ ở.
Ở diễn đàn đồ cổ dạo vài giờ, vẫn như cũ không có bất kỳ thu hoạch nào cả, Đường Kim bắt đầu cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, chắc có lẽ phải tìm một chuyên gia am hiểu đồ cổ, nhưng việc này tựa hồ không dễ dàng.
- Thật là không có khuôn phép, cái người tự xưng là không gì không biết Hiểu Hiểu, hôm nay cũng không có báo cáo với mình.
Đường Kim có chút chán nản tắt máy vi tính, trở về phòng ngủ luyện công.
Sáng sớm, lại một lần nữa chuông điện thoại di động đúng giờ vang lên, Đường Kim liền cầm di động lên, không thèm nhìn nói:
- Tần Thủy Dao, cậu rảnh đến vậy sao, sáng nào cũng gọi để thúc giục tôi?
- Tiểu đệ, chị không đánh thức em chứ?
Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Đường Thanh Thanh.
Đường Kim ngẩn ngơ:
- Chị Thanh, là chị à, tìm em có việc gì sao?
- Ừ, em trai mau tới bệnh viện trung tâm, khu nội trú, chị chờ em.
Đường Thanh Thanh có chút vội vàng nói nhanh một cậu, sau đó cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận