Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1145: Lão tử liều mạng với ngươi!

- Tiểu tử, không chạy nổi nữa à?
Phương Tam Bình lắc mình liền đi đến bên cạnh.
- Ha, lão già kia, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nơi này có độc, tốt nhất ngươi đừng đến đây.
Đường Kim ôm Hoắc Tâm Mai, đang dựa ngồi vào cột đá, thoạt nhìn qua liền một bộ suy kiệt không đứng lên nổi.
- Có độc?
Phượng Tam Bình cười lạnh, "Cho dù là độc dược, lại có thể làm khó dễ ta?"
Ngẩng đầu, chứng kiến dòng chữ phía trên cột đá, hắn không khỏi cười nhạo, "Nơi này chính là Đường Môn? Thật sự là buồn cười, môn phái không một người cũng có thể coi là môn phái sao?"
- Lão già, ngươi biết cái gì gọi là quý hồ tinh bất quý hồ đa sao? Đường Môn ta, nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái.
Đường Kim bất mãn, "Ngươi đừng cười nhạo, lão già kia, ngươi có tin hôm nay ta giết ngươi tại chỗ này không?"
- Tiểu tử, ta giết ngươi trước rồi nói sau!
Phượng Tam Bình tức giận hừ một tiếng, phốc vọt về phía Dường Kim, một cái chụp vào ngực hắn, tựa hồ hận không thể một chiêu liền móc tim Đường Kim ra để nhìn.
Nhưng ngay khi hắn sắp đụng phải Đường Kim, trong chớp mắt hắn lại biến mất giống như trước đây.
- Lão gia hỏa, ngươi có tin ta có thể mệt sống mệt chết ngươi?
Đường Kim dừng lại ở hơn mười thước bên ngoài, thở phì phò tức giận nói.
- Ai chết mệt trước còn không biết đâu này!
Phượng Tam Bình cười lạnh một tiếng, lại lần nữa vọt về phía hắn.
Một vòng tru đuổi mới lại bắt đầu, chẳng qua lúc này đây phạm vi th hẹp lại chỉ ở bên trong Đường Môn, Đường Kim câu kéo Phượng Tam Bình xuyên qua tất cả các kiến trúc của môn phái liền mất hơn một giờ, cuối cùng hắn lại trở về bên trong sân rộng.
- Tiểu tử, hết địa phương để chạy rồi đúng không?
Phượng Tam Bình dừng lại cách địa phương Đường Kim hơn ba mét xa, trên mặt nhe rang cười, sau đó đập một chưởng về phía Đường Kim, "Hiện tại, ngươi có thể đi chết được rồi!"
Nhìn thấy thể lực Đường Kim càng lúc càng kém, tựa hồ không kiên trì nổi nữa rồi, lòng tin của Phượng Tam Bình ngày càng tăng, mà một chưởng này của hắn cũng vô thức giữ lại một chút thực lực, bởi cho dù hắn thầm nghĩ muốn một chưởng đập chết Đường Kim, nhưng cũng không muốn thương tổn đến Hoắc Tâm Mai trong ngực hắn. Hắn còn cần đâu này thể chất đặc thù của nàng.
- Lão gia hỏa chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi.
Lúc này Đường Kim không lại trốn, mà đột ngột xoay người lại, cũng vươn tay chụp một chưởng về phía Phượng Tam Bình.
Không, không phải một chưởng, trong nháy mắt Đường Kim đánh ra vô số chưởng phong, thoáng chốc, Phượng Tam Bình đã cảm giác đến dường như có hang ngàn hang vạn chưởng phong ập đến mặt.
- Không tốt rồi!
Sắc mặt Phượng Tam Bình đại biến, bộ dáng của tiểu tử này có chỗ nào là thân thể thoát lực? Trong một chớp mắt, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, bị lừa rồi!
Nhưng mà hiện tại muốn phản ứng lại đã không còn kịp nữa rồi, muốn tránh né cũng không có khả năng, điều duy nhất Phượng Tam Bình có thể làm, đó là lấy cứng chợi cứng, ngạnh kháng với một chưởng này.
- Chỉ là một tên Kim Đan kỳ mà thôi!
Phượng Tam Bình không chút kinh hoảng, hắn đường đường cao thủ Nguyên Anh kì, đối với hắn mà nói tu tiên giả Kim Đan kỳ tự như con sâu cái kiến, bé nhỏ không đáng kể, cho dù con kiến trước mắt này có phiền phức hơn những con kiến khác, nhưng kiến chính là kiến, không có khả năng gây uy hiếp đến hắn.
Một chưởng đã đánh ra của Phượng Tam Bình vẫn không thay đổi như cũ, mà cùng lúc đó, hắn nhanh chóng vận chuyển tất cả chân khí, bảo vệ toàn thân, nhưng mà, ngay trong khảnh khắc hắn vừa đề tụ chân khí, thì hoảng sợ phát hiện, chân khí trong cơ thể bỗng nhiên có một chút ngưng trệ, hơn nữa đang không ngừng tiêu tán!
- Trúng độc!
Sắc mặt hắn đại biến, nhưng lúc này mới phản ứng lại thì đã không kịp rồi.
- Bành!
Vô số đạo chưởng phong đánh trúng thân thể Phượng Tam Bình, nhưng một chưởng hắn đánh ra lại rơi vào khoảng không, bởi vì Đường Kim đã sớm né ra.
- Ách!
Phượng Tam Bình kêu thảm một tiếng, thân thể lung lay sắp đổ, ánh mắt hắn khó có thể tin nhìn Đường Kim, "Không, không có khả năng…!"
Một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, Phượng Tam Bình ngã quỵ trên mặt đất, mà trong ánh mắt của hắn vẫn là không thể tin được, phải, hắn cho dù thế nào cũng không hiểu được tại sao đường đường là một cao thủ Nguyên Anh kỳ, lại sẽ bị một Kim Đan sơ kỳ nhỏ bé như con sâu cái kiến đánh cho trọng thương.
Bất thình lình Đường Kim nói, "Rõ ràng ta đã cảnh có ngươi là có độc rồi, ngươi còn không tin, lại cứ một mực phải truy đuổi ta, đấy, hiện tại ngươi liền chịu thiệt."
Đường Kim cũng không đường đột mà tiến lên thăm dò thương thế của lão, lại lùi về phía sau, bởi có cái gọi là cao thủ trâu bò, trọng thương chưa chết cũng phải cẩn thận, nói không chừng lão già này còn có thể liều mạng một chieu cuối cùng, hắn không thể không phòng bị a!
Dù sao, độc tố trong cơ thể lão bắt đầu phát tác, lão cũng không sống được bao lâu.
Đường Kim thối lui đến bên cạnh cột đá, đặt mông ngồi xuống than thở, "Lão gia hỏa Nguyên Anh kỳ đúng là khó đối phó, thiếu chút nữa liền mệt chết ta!"
Thật ra thân thể hắn cũng không tính là rát mệt, lượng chân khí tiêu hao cơ hồ có thể xem nhẹ, bởi trên thực tế hắn luôn luôn thuấn di, mà thuấn di thì không hao tổn chan khí, nhưng dù là ai liên tục thuấn di hơn mười mấy giờ, tinh thần luôn trong trạng thái khẩn trương cũng sẽ tiêu tốn tâm thần khá lớn, hiện tại rốt cuộc tiêu diệt Phượng Tam Bình, hắn cảm thấy trong người dâng lên một cỗ mệt mỏi dị thường.
Lắc lắc đầu, tạm thời đuổi xa cơn buồn ngủ, hắn truyền một tia chân khí vào cơ thể Hoắc Tâm Mai, sau đó vỗ vỗ lưng nàng:" Thân ái, nên tỉnh rồi."
- Ah!
Hoắc Tâm Mai duyên dáng gọi to một tiếng, nàng nhảy dựng lên, cũng một cách tự nhiên liền thoát khỏi ôm ấp của hắn, một giây sau, nàng nhìn thấy Phượng Tam Bình đang nằm cách đó không xa, bèn ngơ ngác, cái này… điều này… làm sao có thể?
Trong mấy giờ vừa rồi nàng bị Đường Kim khống chế, tuy đã cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ, nhưng cuối cùng không thể chịu được nữa, nàng ngủ mất lúc nào không hay. Trong chớp mắt trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu nàng còn toát ra một ý niệm, ngủ trong ngực Đường Kim, thật là thoải mái a!
Một giấc ngủ này, nàng liền ngủ một mạch đến khi được Đường Kim cứu tỉnh, sau đó nàng kinh ngạc phát hiện, lão tam sư thúc vô sỉ kia giống như chết mất mà nằm trên sân, nhưng điều này làm sao có khả năng? Đường Kim chỉ là Kim Đan sơ kỳ, một tu tiên giả Kim Đan sơ kỳ sao có thể tiêu diệt một gã cao thủ Nguyên Anh kỳ?
- Đường Kim, này… đây là ngươi làm ư?
Hoắc Tâm Mai nhìn Đường Kim, dường như khó có thể tin.
- Đúng rồi, thân ái, ngươi thấy ta lợi hại không?
Đường Kim ngáp một cái, "Buồn ngủ quá a, lão bà hoa hồng. Chúng ta trước tiên hãy động phòng a, đúng rời, nhớ thiêu chết lão già kia, còn nữa, ngươi đừng đi lại lung tung, ở đây nơi nơi đều có độc đấy…"
Tiếng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, còn chưa dứt câu, tiếng lẩm bẩm đã vang đến bên tai của Hoắc Tâm Mai. Lúc này, hắn thật sự là mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Hoắc Tâm Mai ngẩn ngơ, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Đường Kim, nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, trên mặt hiện lên vẻ ôn nhu khó có thể phát giác, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay bắn ra một đám hỏa diễm hình hoa hồng, bay về phía thi thể của Phượng Tam Bình cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận