Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 657: Cái này ngươi quyết định đi.

Mỹ nữ này đang tự xoi gương để mặc lễ phục, chỉ là lễ phục mới mặc được một nửa thì đột nhiên phát hiện ra phía sau mình có một nam nhân nên mới nhất thời kinh hô một tiếng, theo quán tính quay đầu lại thì hay tay nàng cũng vô ý mà khẽ buông chiếc váy đang kéo dở ra, lập tức chiếc váy của nàng liền tuột ngay xuống dưới, đem thân thể của nàng hoàn toàn lộ ra ngoài, dưới thân nàng chỉ mặc một chiếc nội y bán trong suốt để miễn cưỡng che đi bộ vị nhạy cảm kia, nhưng mà trong mắt Đường Kim thì nàng như không mặc gì vậy.
Mỹ nữ này nhìn Đường Kim, biểu tình có chút ngoài ý muốn, vừa rồi nàng có chút kinh hoàng nhưng rất nhanh trên mặt đã lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, nàng khẽ yêu kiều kêu lên một tiếng:
-A, là ngươi?
-Là cô hả? – lúc này Đường Kim cũng kịp nhận ra mỹ nữ này. Tuy rằng hai năm trước thời gian hắn và vị mỹ nữ này tiếp xúc không nhiều nhưng vẫn đủ để hắn vừa nhìn một cái đã nhận ra nàng, bộ dáng thanh thuần thoát lệ của nàng vẫn không hề thay đổi, cho dù là bây giờ nàng đang ở trong trạng thái bán lõa thể thì nàng vẫn cho người ta một cảm giác rất thuần khiết, không thể không nói đây đúng là một kì tích.
Mỹ nữ này không phải là Diệp Tử Vận mà chính là Băng Di.
Hai năm trước Băng Di là một hoa khôi của một trường điện ảnh nào đó ở kinh thành, bây giờ trên danh nghĩa nàng vẫn là sinh viên kiêm hoa khôi của trường điện ảnh đó nhưng trên thực tế thì nàng đã biến thành minh tinh cấp quốc tế.
Trong thời gain hai năm ngắn ngủi, Băng Di đã từ một học sinh trường điện ảnh trong nước không được mấy ai biết đến một phát nhảy vọt lên minh tinh người Hoa nổi tiếng nhất thế giới, rất nhiều người đều nói rằng đây là một kì tích, nhưng Băng Di hiểu rằng trên thực thế thì đây không phải là kì tích mà là có Tiêu Đại Nhi hậu thuẫn mạnh mẽ ở phía sau nên nàng mới được như thế.
Bây giờ trên người Băng Di càng là có thêm một đống các danh hiệu, ví như quý cô đẹp nhất phương đông, hay cô gái thanh thuần nhất phương đông, một trong thập đại minh tinh của thế giới… những danh hiệu hay giải thưởng như thế này thì Băng Di có nhiều lắm nhưng nàng chưa từng bị người khác dùng từ gợi cảm để miêu tả bao giờ. Bởi vì bất luận là trong phim hay ngoài đời thực thì nàng vẫn luôn bảo trì được hình tượng ngây thơ trong sáng của mình, người trong ngành truyền tai nhau rằng, nghe nói trong những lễ trao thưởng điện ảnh lớn thì người ăn mặc kín đáo nhất luôn là Băng Di.
Đối với Băng Di mà nói thì bộ lễ phục dạ hội khá là bảo thủ như thế này đã là thứ đồ bạo lộ nhất mà nàng từng mặc rồi, hơn nữa đây rõ ràng là lần đầu tiên nàng bạo lộ như thế trước mặt nam nhân, nhưng nàng không hề cảm thấy khẩn trương hay lo lắng gì cả, nàng thậm trí còn cố ý ưỡn ngực đem hai ngọn tuyết phong đã phát triển tới mức làm người rung động bày ra trước mặt Đường Kim.
Giống như Diệp Tử Vận, hai năm trước nàng đã hiểu ra rằng mình chú định sẽ là nữ nhân của Đường Kim, nàng cũng nghĩ rằng đây là một loại vinh dự, mà hai năm trước Đường Kim trước mặt bao nhiêu người mò tay vào trong áo nàng, một màn kia vẫn còn khá mới mẻ trong kí ức của nàng.
Chỉ là lúc này Đường Kim lại phun ra một câu:
-Có cần ta giúp cô mặc lại quần áo không?
Kì thực trong lòng Đường Kim cũng đang khẽ nổi lửa nóng, nhưng mà bây giờ không phải là lúc làm loại chuyện kia cho nên hắn mới ra vẻ nghiêm túc mà phun ra một câu như thế.
-Cái này ngươi tự quyết định đi. – Băng Di cười thật tươi một cái.
Hôm nay khí tức của Băng Di so với hai năm trước thì không chỉ có mỗi mình thanh thuần mà còn thêm cả một chút ổn trọng, một chút cao quý, một mỹ nữ thanh thuần cao quý dường như đang không mảnh vải che thân đứng trước một nam nhân nói một câu như vậy, sức dụ hoặc thì chỉ cần dùng tiểu huynh đệ để suy nghĩ cũng đủ biết.
-Bây giờ ta trước tiên sẽ mặc quần áo cho cô, lần sau sẽ giúp cô cởi nó ra. – Đường Kim nhặt chiếc váy của Băng Di lên vừa mặc vào người nàng vừa kẽ ấn lên bộ vị co dãn cao vút trước ngực nàng vài cái sau đó lẩm bẩm:
-Qủa nhiên là lớn hơn hai năm trước rất nhiều.
-Ưm! - sắc mặt Băng Di ửng hồng, mị nhãn như tơ, nàng khẽ rên nhẹ một tiếng, dường như có chút động tình.-Có biết Diệp Tử Vận đang ở đâu không? – Đường Kim hỏi một câu.
-Nàng có lẽ đang chuẩn bị đi dự một đại hội từ thiện, có lẽ bây giờ đang trên đường rồi, hay là ta đưa ngươi đi nhé? – Băng Di thỏ thẻ nói.
-Đại Nhi có ở kinh thành không? – Đường Kim lại hỏi tiếp.
-Có. – Băng Di đáp, nhưng không có nó Tiêu Đại Nhi đang ở đâu.
-Ta tự mình đi tìm Tử Vận là được rồi, có tên gia hỏa đang muốn gây phiền phức cho ta, ta tự mình đi sẽ tránh liên lụy tới cô. – Đường Kim tùy ý nói:
-Nhìn cô đang mặc lễ phục, đang chuẩn bị ra ngoài sao?
-Ừm, tối nay có một buổi lễ, trợ lý và bảo tiêu của ta vẫn đang đợi ở bên ngoài. – Băng Di cũng không hề giấu diếm.
-Vậy được rồi, ta đi trước đây. – Đường Kim không có dài dòng, vừa dứt lời đã trực tiếp biến mất.
Lúc này Băng Di mới nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi một cuộc:
-Đại Nhi tiểu thư, hắn tới rồi.

Khách sạn Thiên Cảnh, một chiếc Audi đang dừng trước cửa, lái xe nhanh chóng xuống xe mở cửa sau, một nữ tử mặc một bộ lễ phục dạ hội màu lam đậm nhanh chóng xuống xe và đi về phía trong khách sạn.
Nữ tử này vừa đến đại sảnh của lầu 2 thì lập tức thu hút ánh mắt của không ít người, khí chất mỹ lệ đoan trang, cao quý tao nhã của nàng trong chớp mắt đã đè bẹp tất cả nữ nhân có mặt ở đây, nhất thời trong ánh mắt của tất cả những nam nhân ở đây đều không thể dấu nổi vẻ ham muốn, còn trong mắt của những nữ nhân ở đây thì hơn nửa chỉ có đố kị.
-Diệp tiểu thư…
-Tử Vận..
Có vài người lập trước tiến lên chào hỏi, vị nữ tử này cũng khá lễ độ mà đáp lại họ vài câu, chỉ là đúng vào lúc này thì một thanh âm không thích hợp với khung cảnh lại chen ngang vào:
-Diệp Tử Vận, cô trang điểm mặn mà như thế là muốn đến câu dẫn nam nhân à? Sao hả? Nam nhân của mình chết rồi thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa à? Muốn kiếm nam nhân khác có phải không?
Nữ tử vừa mới đi vào chính là kinh thành đệ nhất khuê nữ Diệp Tử Vận, còn nữ nhân vừa mới lên tiếng kia cũng là một thiếu phụ khá xinh đẹp, chì là rõ ràng không có so được với Diệp Tử Vận, còn thân phận của ả thì bất luận là Diệp Tử Vận hay những người ở đây đều không hề xa lạ gì.
Hứa Phiêu Phiêu, người từng là đại tiểu thư của Hứa gia.
Hứa gia và Diệp gia bất hòa, quan hệ cá nhân của Hứa gia tam tiểu thư và Diệp Tử Vận khá tệ, việc này trong giới thượng lưu ở kinh thành không phải là bí mật gì, chì là đối với việc hai bên rốt cục có thù hận gì thì rất nhiều người không hề rõ ràng mà chỉ có vài người biết nội tình, nhưng những người này cũng vì cố kị mà không ai nói rõ ra.
-Hứa Phiêu Phiêu, ta không có hứng thú cãi nhau với cô, nhưng ta muốn nói cô một câu là thực sự là để cô phải thất vọng rồi, nam nhân của ta vẫn đang sống rất tốt. – ngữ khí của Diệp Tử Vận khá là bình thản, dường như một chút cũng không tức giận:
-Đồng thời ta còn phải nhắc nhở cô một câu, tốt nhất là nên quản chặt nam nhân của mình một chút, bởi vì nói không chừng thì hắn sắp chết rồi đấy.
-Diệp Tử Vận, cô có ý gì? – Hứa Phiêu Phiêu nhất thời đại nộ:
-Ngươi dám trù ẻo chồng ta phải không?
-Phải thì đã sao? – Diệp Tử Vận bình tĩnh nói:
-Cô có thể trù ẻo chồng ta, ta lại không thể trù ẻo chồng cô chắc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận