Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 670: Ta thích sự thẳng thắn của nàng

-Hình như có gì đó không đúng. – trước khi chìm vào giấc ngủ thì trong đầu Ninh Tâm Tĩnh chỉ kịp nổi lên một ý niệm như vậy.
Đợi nàng tỉnh lại thì đã phát hiện xung quanh tối om, phía sau lưng cảm giác gió lạnh đang thổi buôn buốt, nhưng mà trong lòng nàng thì đang có một thân thể khá ấm áp nằm đó.
Bây giờ đang là những ngày đông lạnh của tháng Chạp, ban ngày có mặt trời thì còn ấm một chút, nhưng bây giờ là ban đêm hơn nữa còn ở trên đỉnh núi, gió rất lớn, nhiệt độ ngoài trời cực thấp, cho dù là người luyện qua võ công như Ninh Tâm Tĩnh thì cũng cảm thấy chịu không nổi, đương nhiên là trừ loại người như Đường Kim ra, lúc này người hắn vẫn rất ấm áp, mà thứ Ninh Tâm Tĩnh đang ôm cũng chính là thân thể hắn.
Đường Kim vẫn đang ngủ rất ngon, lúc hắn ngủ dường như cũng khá là biết ý, ít nhất đối với Ninh Tâm Tĩnh mà nói thì Đường Kim không có làm gì quá đáng, bởi vì hắn không có ôm nàng, chỉ là nàng đang ôm hắn mà thôi.
Nghĩ tới ý niệm cuối cùng trước khi ngủ quên mất, Ninh Tâm Tĩnh nhất thời khẽ thở ra một hơi, có lẽ do gần đây bản thân quá mệt mỏi cho nên mới buồn ngủ như việc, việc này chắc không có liên quan gì tới Đường Kim.
Nếu như thực sự là Đường Kim động chân động tay gì đó thì đến bây giờ nàng làm sao mà vẫn còn nguyên vẹn được chứ? Bây giờ y phục của nàng vẫn chỉnh tề, nếu như nói nàng bị Đường Kim chiếm chút tiện nghi thì cũng là do nàng chủ động, nàng đã ngủ trên giường của hắn lại còn ôm hắn, cái này không thể trách hắn được.
Tuy rằng Ninh Tâm Tĩnh không hiểu tại sao sau khi mình ngủ say lại chủ động ôm Đường Kim, nhưng mà theo suy đoán của nàng thì chắc là do lúc nằm ngủ cảm giác lạnh quá nên mới vô thức ôm lấy hắn. Sau khi nghĩ như thế Ninh Tâm Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may là hắn không có dùng thủ đoạn bỉ ổi gì hết.
Ninh Tâm Tĩnh rút một tay về, chỉ là một tay đang bị Đường Kim nằm đè lên, nàng cẩn thận rút ra từ từ, muốn không để Đường Kim biết nhưng đúng lúc này thì mí mắt Đường Kim khẽ động, dường như là đã tỉnh rồi.
Đường Kim ngáp một cái, mắt vẫn chưa mở ra, chỉ là dang tay ra oom thân thể mềm mại của Ninh Tâm Tĩnh vào trong lòng, đồng thời mơ màng nói một câu:
-Tử Vận, đừng động đậy, ta còn muốn ngủ thêm chút nữa, mấy ngày nay không được ngủ rồi.
Tử Vận?
Ninh Tâm Tĩnh ngẩn ra, hình như Đường Kim tưởng mình là Diệp Tử Vận thì phải?
Nàng tự nhiên là biết đoạn thời gian gần đây Đường Kim đều ở cùng Diệp Tử Vận cho nên Đường Kim tưởng nàng là Diệp Tử Vận nàng cũng không hoài nghi gì, nhưng nàng hiểu một điều rằng mình nhất định phải nhắc nhở Đường Kim nàng không phải Diệp Tử Vận, nếu không thì lát nữa Đường Kim sẽ làm ra nhiều động tác còn ái muội hơn.
Nhưng nàng vừa nghĩ tới thì cũng đã muộn mất một bước, bởi vì đúng vào lúc này một cánh tay đã linh hoạt tiến vào trong áo nàng, chuẩn bị đặt lên một trái tuyết lê của nàng.
-Đường Kim, là ta, ta không phải Diệp Tử Vận! – thân thể Ninh Tâm Tĩnh khẽ run lên một cái, nàng vừa giãy dụa vừa nói.
-Cánh tay đặt trên ngực của Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên khựng lại, cùng lúc đó Đường Kim bỗng mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của Ninh Tâm Tĩnh.
-A, Ninh giáo quan, là cô à? – Đường Kim giả ngây một hồi sau đó lẩm bẩm:
-Ờ, cũng phải, ta đã rời khỏi kinh thành rồi, vừa rồi ta cứ nghĩ là Tử Vận cơ.
-Tay của ngươi. – khuôn mặt trắng nõn của Ninh Tâm Tĩnh có chút nóng ran, cũng may là trời đã tối, nơi này lại là đỉnh núi, không có đèn điện gì hết, nàng không cần phải lo lắng người khác thấy mình đỏ mặt.
Đường Kim vẫn không động đậy, tay hắn vẫn đặt trên bộ vị mềm mại kia của nàng, dường như không có ý định rời đi ngay lập tức.
-Ninh giáo quan, tuy rằng vừa rồi ta nhận nhầm người, nhưng mà ta vẫn thích được như thế này… hihi. – Đường Kim nhìn Ninh Tâm Tĩnh, cánh tay đang ôm eo nàng khẽ siết chặt hơn một chút còn cánh tay đang đặt trên ngực nàng vẫn không động đậy, chỉ yên lặng mà cảm nhận độ co dãn kinh người của bộ vị đầy đặn này.
Cảm giác khác thường từ trước ngực truyền tới, Ninh Tâm Tĩnh cảm giác như mình đang ở trong trạng thái băng hỏa lưỡng trọng thiên, phía sau lưng rất lạnh nhưng phía trước ngực lại rất nóng, nàng sớm đã biết ý đồ của Đường Kim, nhưng mà lúc trước Đường Kim chưa từng thể hiện rõ ràng, chỉ là bây giờ nàng không thể nào ngờ được trạng thái cân bằng giữa mình và Đường Kim lại bị một sự hiểu lầm vô tình phá vỡ, lúc này đây nàng thực sự không biết phải làm gì nữa.
Mười hai năm trước lúc mới 14 tuổi, nàng đã gặp phải kiếp nạn lớn nhất cuộc đời mình, để bảo vệ thứ quý giá cuối cùng của mình, nàng đã phải nhẫn tâm tự rạch mặt, hủy đi dung mạo của mình, để vẻ thanh xuân tươi đẹp của mình nhiều hơn một vết đao khủng bố, từ đó về sau mục tiêu duy nhất của cuộc đời nàng chỉ có một, đó là báo thù.
Kẻ thù đang ở Tiềm Long cho nên nàng nhất định phải tiêu diệt Tiềm Long, tuy rằng hi vọng nhỏ nhoi nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ, mãi tới hai năm trước nàng gặp được Đường Kim.
Cho dù trên mặt nàng có vết đao kia nhưng Đường Kim sớm đã nhận định là vết dao trên mặt nàng sớm muộn cũng sẽ bị tẩy đi, từ đó về sau nàng liền trở thành mục tiêu của hắn. Cũng kể từ đó nàng biết rằng mối thù của mình đã có hi vọng, nhưng nàng cũng phát hiện có thể mình sẽ gặp phải một phiền phức khác, người đem đến hi vọng cho nàng là Đường Kim, nhưng người có thể xẽ đem tới phiền phức cho nàng đồng dạng cũng là Đường Kim.
Chỉ là lúc đó Đường Kim luôn rất tôn trọng nàng, nàng biết sẽ có một ngày như thế này nhưng lúc đó nàng cứ cố ý giả vờ như không biết, mặc kệ cho nó phát triển, bỏi vì lúc đó nàng luôn cho rằng sẽ không có nam nhân nào nhìn trúng nàng khi mà trên mặt nàng có vết sẹo kia.
Nhưng mà sau hai năm, mọi việc lại không như vậy nữa, vết sẹo trên mặt nàng đã bị xóa đi, mà quan hệ của nàng và Đường Kim cũng đột nhiên phát triển tới mức không thể nào trốn tránh được nữa.
Bàn tay ấm nóng của Đường Kim đột nhiên khẽ động, hắn khẽ bóp vài cái lên bộ vị co dãn kinh người của nàng, hắn vừa bóp như vậy thì Ninh Tâm Tĩnh mới đột nhiên sực tỉnh, thân thể nàng khẽ run rẩy một cái sau đó dùng sức vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Đường Kim rồi từ trên giường bật dậy, đứng ở một bên.
Sự ấm áp biến mất, gió lạnh thổi qua, Ninh Tâm Tĩnh phút chốc càng thanh tỉnh hơn.
-Đường Kim, có muốn nghe lời thật lòng của ta không? – Ninh Tâm Tĩnh hít sâu một hơi rồi mới quay đầu nhìn Đường Kim từ từ nói.
Lúc này Đường Kim cũng đã ngồi dậy, hắn nhìn Ninh Tâm Tĩnh, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn:
-Ninh giáo quan, trước mặt ta, nàng không cần phải che giấu bất cứ điều gì cả.
-Ta cũng không muốn dùng hư tình giả ý lừa ngươi. – ngữ khí của Ninh Tâm Tĩnh không tự giác được khẽ trầm xuống:
-Ta biết ngươi muốn gì, ta cũng biết ngươi đã vì ta làm rất nhiều việc, theo lí mà nói thì ta nên cho ngươi thứ mà ngươi muốn, chỉ là ta nghĩ rằng nếu như chỉ vì cảm kích ngươi mà dâng hiến tất cả cho ngươi, như vậy không những không phải là điều ta muốn, hơn nữa cũng không phải là điều ngươi mong đợi có phải không?
-Ninh giáo quan, ta tích sự thẳn thắng của nàng. – Đường Kim vẫn cười xán lạn:
-Điều ta mong muốn nhất là có một ngày nào đó nàng cõ thể cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả cho ta.
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại nói:
-Ninh giáo quan, nàng yên tâm,ta sẽ không để cho bất cứ ngươi nào ép buộc nàng, kể cả ta, bởi vì ta tin rằng thứ nàng thống hận nhất chính là bị người khác ép buộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận