Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 585: Ngươi có tư cách gì mà chế giễu ta.

Hoa Hạ rộng lớn nên người cùng tên cùng họ có rất nhiều người cùng họ cùng tên, mà người cùng tên nhưng không cùng họ thì lại càng nhiều, trên thực tế thì chỉ cần tra hộ tịch ở kinh thành thì cũng tìm được rất nhiều người cùng có tên lót và tên đệm là Thế Tuấn, thông thường thì cũng chẳng có ai vì tên của mình giống với tên người ta mà có địch ý hoặc gây sự với đối phương cả, chỉ là Hứa Thế Tuấn lần nào gặp Lam Thế Tuấn cũng phải cà khịa một chút, dường như chỉ vì tên hắn giống tên mình thôi thì phải.
Đương nhiên nguyên nhân sâu sa càng là Hứa Thế Tuấn đố kị với Lam Thế Tuấn vì bất luận là tướng mạo, gia thế hay năng lực thì người khác đều cho rằng Lam Thế Tuấn đều mạnh hơn hắn.
Hứa Thế Tuấn đương nhiên là không xấu trai nhưng cũng không tính là anh tuấn, chỉ có thể nói là bình thường, từ tướng mạo mà nói thì hắn xác thực không bằng Lam Thế Tuấn, hơn nữa Hứa gia cũng không bì được với Lam gia. Trước kia Hứa gia chỉ là một gia tộc nhỏ , nhưng mà Hứa Thế Tuấn có ba vị tỷ tỷ đều khá xinh đẹp hơn nữa năng lực lại rất không tồi, ba người này đều gả vào gia tộc lớn, mượn quan hệ thông gia này mà Hứa gia mấy năm nay phát triển rất nhanh, nhìn bề ngoài thì đã không kém gì đại đa số trung đẳng thế gia rồi, nhưng một gia tộc chân chính thì cần phải qua nhiều đời tích lũy mà thành, Hứa gia không có căn cơ sâu như vậy cho nên thực chất thì Hứa
gia không thể xếp cùng hàng với Lam gia được.
Mà nói đến năng lực cá nhân thì Hứa Thế Tuấn và Lam Thế Tuấn càng không có gì để so sánh cả, ba vị tỷ tỷ của Hứa Thế Tuấn vừa thông minh vừa xinh đẹp nhưng hắn thì lại không có chút bản lĩnh gì, hắn chỉ là một hoa hoa công tử chính hiệu mà thôi, ngẫu nhiên còn có thể chém gió một chút là hắn tán gái giỏi hơn Lam Thế Tuấn, nhưng mà ai cũng biết Lam Thế Tuấn không có lưu luyến nữ sắc, nếu không thực sự muốn tán gái thì Hứa Thế Tuấn có lắp mô tô vào đít cũng đuổi không kịp.
-Đại Hải, Lập Thành, Lệ Tinh, các người đều ở đây. – Lam Thế Tuấn căn bản không thèm để ý đến lời châm biếm của Hứa Thế Tuấn mà chỉ chào hỏi vài người quen của mình, cuối cùng mới hướng về phía Tống Ngọc Đan:
-Tống tiểu thư, rất xin lỗi, ta đến hơi muộn.
-Lam đại thiếu khách khí rồi, ngươi có thể tới thì ta đã cảm thấy vinh hạnh rồi. – Tống Ngọc Đan khẽ cười một cái, bất luận đối diện với ai thì đóa Ngọc Mẫu Đơn này cũng y như danh hiệu của nàng, cao quý mỹ lệ như hoa mẫu đơn, vừa thánh khiết lại trang nhã phóng khoáng.
Lam Thế Tuấn không thèm để ý mình làm Hứa Thế Tuấn phẫn nộ không thôi, hắn mạnh mẽ lùi sau vài bước rồi lại bắt đầu cà khịa:
-Lam Thế Tuấn, nghe nói hôm nay ngươi mới tham gia Long Kiếm chi chiến gì đó, kết quả là bị một tên vô danh tiểu tử đánh cho tơi bời tan tác, ta không có vu oan cho ngươi chứ?
-Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, hơn nữa Long Kiếm chi chiến cũng không phải là chiến đấu chân chính, không cần phải quá câu nệ thắng thua. – Lam Thế Tuấn cuối cùng cùng hồi đáp, nhưng hắn vẫn không hề nhìn Hứa Thế Tuấn lấy một cái, dường như câu trả lời của hắn là nói cho mọi người nghe vậy.
-Nói thì ngon như vậy, nhưng mà thua là thua, ngươi bây giờ lẽ ra nên tìm cái xó nào mà khóc nhè đi chứ, hoặc là tìm nữ nhân mà tâm sự, chạy đến đây làm gì? – Hứa Thế Tuấn biểu tình đầy trào phúng:
-Lẽ nào ngươi còn muốn đến đây tìm người an ủi sao? Hay là ngươi làm mất hết mặt mũi của Tiềm Long nên bị đuổi cổ rồi, đến chỗ để khóc nhè cũng không còn nữa?
Lam Thế Tuấn cuối cùng cũng quay về phía Hứa Thế Tuấn, trênmặt vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí vô cùng thản nhiên:
-Hứa Thế Tuấn, Có tư cách tham gia Long Kiếm chi chiến đã là một việc rất đáng để tự hào, bất luận thắng thua thì ta đều cảm thấy tự hào, còn ngươi đến tư cách tham gia Long Kiếm chi chiến còn không có, ngươi lấy gì để trào phúng ta chứ? Nể mặt ba tỷ tỷ của ngươi ta cũng không thèm chấp nhặt với ngươi, nhưng mấy việc bình thường mà ngươi hay làm thì ta muốn đem ngươi bỏ vào tù cũng là hợp tình hợp lý, ngươi có muốn nếm thử tư vị đó không?
-Lam Thế Tuấn, ngươi đừng có dọa ta, lão tử từ bé đến giờ bị dọa nhiều mà trưởng thành đấy! – Hứa Thế Tuấn cười lạnh một tiếng:
-Ngươi bằng cái gì mà đòi bắt ta chứ? Danh hào của Tiềm Long có thể dọa người khác chứ ở chỗ này thì không dọa được ai đâu!
-Ngươi vẫn hay chém gió là bản lĩnh tán gái của mình là nhất lưu, vậy sao ngươi không nói cho mọi người biết, mấy nữ nhân mà ngươi tán được trừ những người mà ngươi ném tiền nên chịu theo ngươi thì có bao nhiêu người bị ngươi cưỡng bức? – Lam Thế Tuấn chậm rãi nói:
-Đừng có tìm ta hỏi chứng cứ, ta tùy thời có thể lôi ra mấy chồng tài liệu đấy.
Lời này của Lam Thế Tuấn vừa nói ra thì ánh mắt mọi người nhìn Hứa Thế Tuấn đã thay đổi, tuy rằng mọi người đều biết mấy nữ nhân của Hứa Thế Tuấn quá nửa là do hắn dùng tiền để mua chuộc nhưng thực sự không mấy người biết hắn còn dùng cả thủ đoạn cưỡng bức nữa, thế mà còn không biết ngượng suốt ngày đi khắp nơi chém gió.
Những người ở đây dường như không ai nghi ngờ lời của Lam Thế Tuấn, ít nhất là những người hiểu rõ hắn đều tuyệt đối tin tưởng hắn, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Lam Thế Tuấn không phải là người ăn nói lung tung, hắn nói có cái vài sấp tài liệu chứng cứ thì tuyệt đối là có đủ bằng ấy.
Đến cả Hứa Thế Tuấn lúc trước còn kiêu ngạo coi trời bằng vung thì lúc này sắc mặt cũng đã biến đổi, hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không dám nói, nhìn biểu tình này của hắn thì mọi người đều đã hiểu con hàng này xác thực không phải thứ tốt lành gì.
Kì thực trong giới thế gia đệ tử ở kinh thành thì rất nhiều người khinh thường cách chiếm đoạt nữ nhân của Hứa Thế Tuấn, trong mắt bọn họ thì để có được một nữ nhân thì dùng thủ đoạn là điều rất bình thường, ví như dụ dỗ uy hiếp, mấy thủ đoạn này mọi người đều có thể tiếp thu nhưng nếu như trực tiếp cưỡng bức thì thật là quá thấp hèn, đến đối phó nữ nhân còn phải dùng biện pháp mạnh thì còn làm nên cái nước non mẹ gì nữa chứ?
-Thế Tuấn ,thôi đi, đừng có làm mất nhã hứng của Tống tiểu thư. – Một thanh âm ôn hòa vang lên, chính là Bạch Đại Hải, Thế Tuấn trong miệng hắn lúc này tự nhiên là Lam Thế Tuấn rồi vì ai cũng biết hai người họ khá quen thân.
-Tống Tiểu Thư, rất xin lỗi. – Lam Thế Tuấn hướng về Tống Ngọc Đan cười trừ một cái.
-Không sao, mọi người cứ lên lầu trước đi, còn hai vị khách vẫn chưa tới, ta ở đây đợi họ một chút là được rồi. – Tống Ngọc Đan cười điềm nhiên.
Chỉ là tuy rằng nàng nói như thế nhưng nàng không lên lầu thì mọi người tự nhiên cũng không thể mặt dày mà lên trước được, trong lòng một vài người đang tự nhủ không biết là thần thánh phương nào mà đến bây giờ còn chưa tới?
Chính lúc mọi người đang đoán già đoán non thì một chiếc taixi từ từ đi tới cửa Mẫu Đơn Các, chiếc xe này rất nhanh đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, không có biện pháp, giữa muôn vàn chiếc xe sang đậu xung quanh thì một chiếc taxi ở đây thực sự là quá bắt mắt.
Hứa Thế Tuấn vừa rồi ăn chút thiệt thòi của Lam Thế Tuấn nên vừa nhìn thấy chiếc taxi này lập tức nhịn không được muốn vãn hồi chút mặt mũi, người trong xe còn chưa kịp xuống thì hắn đã đứng tại chỗ thét lên:
-Có vài người đúng là không tự biết thân biết phận, tuy rằng Tống Tiểu Thư bình dị dễ gần nhưng ngồi taxi mà cũng dám vác mặt đến đây thì ta cũng chịu, chẳng nhẽ không thể lấy gương tự soi lại mình được hay sao?
Hứa Thế Tuấn vừa nói tới đây thì lập tức nhìn thấy một cặp chân ngọc không hề mang giày từ trong xe vươn ra sau đó dẫm lên đất, hắn lập tức lại thét lên:
-Ai da, ai mà nghèo đến mức không mua nổi đôi giày vậy? thế mà còn dám vác mặt tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận