Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1172: Hình như trong phòng có người.

-này, ngươi đang làm gì đấy? làm sao như mà nghe uể oải quá vậy, chưa ăn cơm à? – Mộc Vũ có chút kì quái hỏi, trong ấn tượng của nàng Đường Kim lúc nào cũng phấn chấn tinh thần mười phần, không hiểu sao giờ nghe giọng cứ như là mấy ngày chưa ăn cơm ấy.
-Thân ái, nàng đúng là hiểu ta, ta đang làm đây, có muốn cùng nhau không? – Đường Kim một tay khẽ vuốt lên da thịt Diệp Tử Vận, ngoài miệng thì lười biếng nói:
-Hơn nữa ta đúng thật là chưa ăn cơm đâu.
-Ta hỏi ngươi đang làm gì? Ngươi nói ngươi đang làm… phi… Đường Kim, đồ lưu manh, đồ hỗn đản. – Mộc Vũ lúc đầu còn có chút mơ hồ, nhưng vài câu sau nàng đã kịp phản ứng, vội vàng mắng lớn.
-Mộc Mộc đồng học, có việc gì thì mau nói ai, nếu không ta cúp máy đây, ta rất bận. – Đường Kim một tay khẽ bóp mông Diệp Tử Vận, thân dưới hắn lại bắt đầu vận động về phía trước.
-Ư…ưm… - Diệp Tử Vận phát ra một tiếng rên tiêu hồn, thanh âm này cũng truyền qua điện thoại vào tai Mộc Vũ.
-Lưu manh, ngươi bận việc của ngươi đi… - Mộc Vũ lập tức cúp máy.
Đường Kim ném điện thoại sang một bên, lại tiếp tục chiến đấu với Diệp Tử Vận.

9 rưỡi tối.
Mội đôi nam nữ ra khỏi tiểu khu học phủ, nữ xinh đẹp đoan trang nhưng không mất vẻ gợi cảm, trên má càng là nổi lên hai áng mây hồng, cả người mềm như không xương tựa vào ngực nam nhân, nam nhân ăn mặc phổ thông nhưng nhìn thế nào cũng thấy một cỗ khí chất xuất trần trên người hắn.
Đôi nam nữ này chính là Đường Kim và Diệp Tử Vận, mười phút trước hai người đã kết thúc mây mưa, Đường Kim vốn định nghỉ một lát rồi quất thêm hiệp nữa nhưng Diệp Tử Vận đã chịu không nổi nữa rồi, thế là để nàng nghỉ một lát xong, hắn quyết định đưa nàng đi ăn chút gì đó bổ sung thể lực.
Bên ngoài tiểu khu có rất nhiều quán ăn, bất quá tầm giờ này nhiều quán ăn đã bắt đầu đóng cửa, ngược lại là hàng quán vỉa hè thì lại đang vào giờ bán hàng cao điểm, thế là hai người tìm một quán vỉa hè ngồi ăn.
Kì thực lúc trước Diệp Tử Vận cũng không nói dối, một ngày nàng đúng là kiếm được mấy ngàn vạn, hơn nữa chỉ giới hạn trong số vốn của Đường Kim đưa để kiếm tiền, trện thực tế thì nàng còn giúp Tiêu Đại Nhi quản lí một số vốn không nhỏ, lợi nhuận sinh ra cũng rất nhiều, nếu như cộng gộp lại, ngày kiếm trăm triệu tệ không phải là thần thoại nữa rồi.
Mặc dù thế nhưng Diệp Tử Vận không hề bài xích việc ngồi hàng quán vỉa hè, trên thực tế lúc trước thể lực nàng tiêu hao quá nhiều nên hiện tại cách ăn của nàng không giữ nổi phong phạm thục nữ nữa, thiếu chút nữa thì đã sánh ngang với kiểu như lang như hổ của Đường Kim.
Nửa tiếng đồng hồ sau miệng của hai người vẫn không ngừng hoạt động, đến khi thanh toán tiền lão bản của quầy hàng này phải thốt lên kinh dị vì hai người ăn quá khỏe.
Hai người không có lãng phí thời gian đi đường, trực tiếp trở về chỗ ở, cơm nước no say xong, Đường Kim lại tính chiến thêm ba trăm hiệp nữa với Diệp Tử Vận, ít nhất cũng phải làm vài quả penalty nữa mới được.
Diệp Tử Vận lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì chân mày nàng đột nhiên khẽ nhíu lại, đình chỉ động tác, quay đầu nhì Đường Kim nhỏ giọng nói:
-Lão công, hình như trong phòng có người.
-không sao, mở cửa vào đi. – Đường Kim tùy tiện nói.
-ÂN. –Diệp Tử Vận ân một tiếng rồi mở của ra, ôm tay Đường Kim tiến vào trong, đóng cửa lại, bật đèn lên rồi cùng Đường Kim tiến vào phòng ngủ.
Một đạo ánh sáng đột nhiên chiếu về hướng Diệp Tử Vận, đồng thời cùng với lúc đó một thanh âm dữ tợn vang lên:
-Không được bật đèn, đứng im cho ta, nếu không lão tử chém chết các ngươi!
Tách.
Đèn sáng lên.
Trong phòng ngủ có một nam nhân chùm tất đen lên đầu, tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm dao găm nhưng lại đang ngẩn ra, tựa hồ phản ứng của Diệp Tử Vận làm hắn trở tay không kịp.
Một giây sau hắn tức điên lên hét lớn:
-Ai bảo ngươi bật đèn? Ngươi muốn chết à? Hai người các ngươi quỳ xuống cho lão tử? tự mình chói lại với nhau, mau lên , nếu không lão tử đâm chết các ngươi, mau…ặc…
Nam tử bịt mặt đang điên tiết ra lện thì Đường Kim đã hết kiên nhẫn đạp cho hắn một cái ngã lăn ra đất.
Cạch một tiếng, đèn pin rơi xuống đất nhưng nam tử bịt mặt vẫn cầm rất chặt con dao găm, hấn vừa huơ huơ dao, vừa từ dưới đất bò dậy.
Một chiếc chân thon dài mĩ cảm đột nhiên từ một bên dẫm tới, trực tiếp dẫm đè lên bàn tay đang cầm con dao của nam tử bịt mặt, là Diệp Tử Vận cuối cùng cũng động thủ, nàng khẽ dùng sức một cái liền nghe thấy tương xương gãy răng rắc vang lên, nam tử bịt mặt ngay lập tức kêu lên thảm thiết.
-Ngươi vào bằng cách nào? – Diệp Tử Vận nhìn nam tử bịt mặt, lạnh giọng hỏi.
-A…ta… ta có chìa khóa… - nam tử bịt mặt vừa hét thảm vừa đáp.
Đường Kim đột nhiên bắn ra một đạo chỉ phong, đánh bay chiếc tất đang bịt mặt nam tử kia, sau đó thì chân diện mục của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài.
-Là ngươi? – Diệp Tử Vận khẽ nhăn mày, người này cư nhiên là một trong hai công nhân lúc chiều lắp ti vi cho phòng nàng, chính là tên thanh niên cỡ 17 18 tuổi kia, Diệp Tử Vận lập tức minh bạch:
-Ngươi nhân lúc ta rời đi đã âm thầm đánh chìa khóa phòng ta?
Lúc đó Diệp Tử Vận nhận được điện thoại của Đường Kim liền lập tức ra ngoài đợi hắn, nàng không đóng cửa cũng không đem theo chìa khóa, hiện tại xem ra chính là lúc đó người này đã âm thầm đem chìa khóa đi đánh cái mới, sau đó nhân lúc nàng và Đường Kim ra ngoài ăn hắn mới lẻn vào đây núp trong phòng ngủ chờ hai người xuất hiện.
Nếu như là nữ nhân bình thường sợ rằng hiện tại kết cục của nàng không biết sẽ thảm như thế nào, người này nấp trong phòng ngủ hiển nhiên không phải chỉ là vì ăn trộm, chỉ trộm thì hắn sớm đã cuỗm đồ rồi rời đi lâu rồi.
Nghĩ tới đây sắc mặt Diệp Tử Vận trở nên sắc lạnh, ngữ khí vô cùng băng lãnh:
-Nghĩ chắc ngươi không phải lần đầu làm chuyện này phải không?
-không, đây là lần đầu tiên, thật là lần đầu tiên, đại ca, đại tỷ, cầu xin các người, ta còn bé, tha cho ta lần này, ta mới 17 tuổi, ta nhất định sẽ cải tà quy chính… - tên công nhân trẻ tuổi kinh hoàng cầu xin…
Diệp Tử Vận thu chân lại, lấy điện thoại ra nhàn nhạt nói:
-Những lời này ngươi vẫn là nên nói với cảnh sát đi.
Tên công nhân trẻ tuổi kia đột nhiên từ dưới đất nhảy bật dậy, nhưng không phải xông ra cửa mà xông về phía cửa sổ, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên trên ngưỡng cửa, đồng thời lạc giọng hô lên:
-Không được báo cảnh sát, không được báo cảnh sát, nếu không ta sẽ nhảy lầu, ta chết rồi các người cũng không yên đâu, các người cũng sẽ phải ngồi tù…
Diệp Tử Vận không hề để ý tới hắc, cứ từ từ bấm điện thoại gọi cho cảnh sát, điện thoại rất nhanh đã được nghe máy:
-alo, nhà tôi có một tên cướp đột nhập vào trong…đúng, chính là ở tiểu khu học phủ ,tòa số 8 lầu 16 khu D….
Diệp Tử Vận vừa mới dứt lời thì tên kia liền hét toáng lên:
-Là các người bức chết ta, ta làm ma cũng không tha cho các người… a….
Vừa hét thanh niên kia vừa lật mình ra phía ngoài, cư nhiên thật sự nhảy xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận