Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 846: Các nàng không phải là loại hình mà ta thích

-Tô lão sư, cô thay đổi chủ ý rồi sao, lại muốn tiếp tục phụ đạo tiếng Anh cho ta à? – Đường Kim vừa bắt máy đã lập tức hỏi, trong lòng thì khá là chờ mong, không phải chờ mong việc học tiếng anh mà là chờ mong việc được ngủ cùng vói mỹ nữ lão sư, thân thể thành thục của Tô Vân Phi đối với hắn cũng trần đầy dụ hoặc.
Chỉ tiếc là đầu dây bên kia là truyền tới một thanh âm, một thanh âm không xa lạ đối với hắn nhưng lại không phải là của Tô Vân Phi:
-Thân ái, là ta a.
Thanh âm này thuộc về Judy tối hôm qua vừa bị Đường Kim đưa tới Ninh Sơn. Đường Kim nhất thời ngẩn ra sau đó lập tức hỏi:
-Judy mỹ nữu, sao cô lại cầm điện thoại của Tô lão sư?
-Thân ái, ta vừa mới hức dậy đã không thấy anh đâu, ta cũng không biết số điện thoại của anh, cũng may Tô lão sư bên cạnh khá là nhiệt tình, nàng đã đưa số của anh cho ta. – thanh âm của Judy vô cùng quyến rũ, bên trong còn kèm theo mọt chút nũng nịu, không thế không nói nữ bách hợp này tuy thích nữ nhân nhưng bản thân nàng cũng rất là có phong vị:
-Thân ái, khi nào anh sẽ quay lại vậy? ta rất nhớ anh a!
-Judy mỹ nữ , đừng có diễn trò nữa, còn có, ta cảnh cáo cô, đừng có đánh chủ ý vào Tô lão sư, nếu không đợi ta quay về sẽ cho cô đẹp mặt đấy! – Đường Kim có chút cạn lời, Judy này một lời thân ái hai lời thân ái với hắn tám phần là muốn đóng giả bạn gái hắn trước mặt Tô Vân Phi, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình đóng kịch với Judy, dứt lời Đường Kim liền cúp máy.
Đem điện thoại cất vào trong túi, Đường Kim quay đầu cười với Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái, nàng muốn đi dạo ở đâu?

Thời tiết ở Lạc Bắc hôm nay khá tốt, ánh náng chói trang, nhiệt độ tầm mười mấy độ, giữa mùa đông mà nói thì đây là một ngày thích hợp để đi chơi.
Lạc Bắc có một cái hồ rất lớn gọi là hồ Lạc Thủy, hồ Lạc Thủy cũng là một trong những điểm đến du lịch nổi tiếng ở Lạc Bắc, bây giờ đã là hơn mười giờ sáng, Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cùng nhau xuất hiện bên cạnh hồ Lạc Thủy.
Lạc Phỉ Phỉ nói muốn đi dạo quanh Lạc Bắc, nhưng trên thực tế thì nàng không thích dạo phố, mấy việc như leo núi gì gì đó nàng cũng không có hứng thú, bởi vì lúc huấn luyện trong quân đội nàng thường xuyên lên rừng lên núi, chỉ có hồ Lạc Thủy này là trừ lúc nhỏ có tới qua, mấy năm nay đều chưa từng tới.
Cũng chính vì thế Lạc Phỉ Phỉ mới kéo Đường Kim ra đây, hôm nay nơi này cũng khá là náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy được du khách, trên mặt hồ cũng có thể nhìn thấy không ít thuyền.
-Hồ này cũng rất lớn đó chứ. – Đường Kim tự thì thào một mình, phóng mắt nhìn ra xa, sóng nước trong veo, tâm tình tương đối tốt.
-Này, ngươi nhìn thấy cái đảo nhỏ kia không? – Lạc Phỉ Phỉ dùng tay chỉ về phía xa:
-Lúc nhỏ cha ta làm một cái thuyền nhỏ, ba người nhà chúng ta cùng trèo thuyền ra đó chơi, hôm nay chúng ta cũng trèo thuyền ra đó có được không?
-Được, nàng thích là được. – Đường Kim không do dự đáp ngay, cho dù tiểu đảo kia cách bờ hồ cũng khá xa.
-Chúng ta đi thuê thuyền. – Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút hưng phân, lập tức vui vẻ kéo Đường Kim đi tìm thuyền thuê.
Hai người thuê một chiếc thuyền mọc nho nhỏ, rất nhanh đã xuất phát, hai người hai mái chèo cùng phối hợp đẩy thuyền đi.
Kì thực đây là lần đầu tiên Đường Kim trèo thuyền, bất quá hắn chỉ mất một chút thời gian là đã học được kĩ thuật trèo thuyền, tốc độ của thuyền mộc không hề nhanh vì động tác của Lạc Phỉ Phỉ rất từ từ, Đường Kim tất nhiên là cũng phối hợp với nàng.-Này, ta đã nói với ngươi ngày mai ta phải về đơn vị chưa? – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên lên tiếng nói.
-A? – Đường Kim ngẩn ra, sau đó lại có chút buồn bực:
-Thân ái, ngày mai nàng đã phải đi rồi à? Không cần phải sớm như vậy chứ?
-Kì nghỉ phép của ta vốn đã sớm kết thúc, chỉ là gia gia bệnh nặng cho nên ta mới xin nghỉ thêm vài ngày, bây giờ gia gia không sao rồi, ta đương nhiên là phải quay lại đơn vị. – Lạc Phỉ Phỉ vừa chèo thuyền vừa nói.
-Gia gia không sao nhưng ta thì có sao a, nàng phải xin nghỉ thêm vài ngày để bồi tiếp chồng tương lai chứ! – Đường Kim bất mãn nói.
-Ngươi có việc gì chứ, suốt ngày đều làm những chuyện đâu đâu. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, chưa hết còn bổ sung:
-Lần này ta không thể xin nghỉ thêm nữa, vài ngày nữa chúng ta có một nhiệm vụ, lần trước xin nghỉ phép ta đã đảm bảo với cấp trên trước khi nhiệm vụ bắt đầu sẽ quay lại đơn vị.
-Thân ái, không bằng nàng đổi một công việc đi, sau này đừng có ở lại trong đặc chủng binh nữa, kì thực Đồ Long tiểu tổ của ta đang chiêu mộ người, hay là nàng tới chỗ ta đi. – Đường Kim thực sự không muốn để cho Lạc Phỉ Phỉ chạy đi dễ dàng như thế.
-Vậy làm sao được, ta đi rồi thì đội đặc chủng Hắc Phượng phải làm Thiên Nam? – Lạc Phỉ Phỉ nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức phủ quyết đề nghị của Đường Kim.
-Thân ái, nàng có thể kéo cả đội của nàng cùng sang mà, chỗ ta sẽ nhận hết. – Đường Kim vội vàng nói.
-Hừ, ngươi có phải là muốn thu nhận tất cả mỹ nữ không? – Lạc Phỉ Phỉ không vui nói:
-Ta nói cho ngươi biết, đừng có đánh chủ ý lên người tỷ muội của ta!
-Thân ái, ta nhìn giống loại người đói quá ăn quàng lắm sao? – Đường Kim nhất thời không biết nói gì, đám nữ binh dưới quyền Lạc Phỉ Phỉ tuy rằng đều khá xinh đẹp nhưng vẫn còn kém xa Lạc Phỉ Phỉ, hắn đối với các nàng không hề có chút hứng thú.
Nhưng Lạc Phỉ Phỉ vẫn không vui nói:
-Này, ngươi nói cái gì? Ngươi chê các tỷ muội của ta không xinh có phải không?
-Thân ái, ta chỉ muốn nói là các nàng không phải loại hình ta thích mà thôi. – Đường Kim uyển chuyển nói.
-Hừ, tóm lại là ta sẽ không ra nhập Đồ Long tiểu tổ của ngươi, ta không muốn hại các nàng. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng rồi lập tức quay lại chủ đề chính:
-Aizz, ta nói thật đó, ngày mai ta phải quay lại đơn vị rồi, các nàng đều đã tới kinh thành, muộn nhất là trước ngày kia ta phải tới kinh thành để hội hợp cùng các nàng, cho nên ngày mai ta phải bắt đầu xuất phát.
-Ngày kia hội hợp ở kinh thành? – Đường Kim lập tức cao hứng:
-Thân ái, vậy ngày mai nàng không cần đi đâu, ngày kia ta trực tiếp đưa nàng tới kinh thành là được, nhất định sẽ kịp.
-Thật sự kịp? – Lạc Phỉ Phỉ biết Đường Kim có thể trong chớp mắt thuấn di đi rất xa, nhưng đối với năng lực này của hắn nàng vẫn không rõ ràng lắm, cho nên mới không dám xác định Đường Kim có thể đưa nàng tới kinh thành trong chớp mắt không.
Để chứng minh cho Lạc Phỉ Phỉ thấy, Đường Kim liền ôm lấy nàng và biến mất tại chỗ, một nốt nhạc sau đã xuất hiện trên vạn lí trường thành.
-Thân ái, thấy chưa? Đây là ở kinh thành đó! – Đường Kim để Lạc Phỉ Phỉ nhìn kĩ một cái rồi mới phát động thuấn di đưa nàng trở về trên thuyền:
-Bây giờ nàng đã tin chưa?
-Được rồi, vậy ngày kia ta mới đi là được chứ gì. – Lạc Phỉ Phỉ không có tiếp tục kiên trì vấn đề này nữa, sâu trong nội tâm nàng cũng hi vọng có thể ở cùng Đường Kim thêm vài ngày.
-Thân ái, nàng cuối cùng cũng làm ra một quyết định sáng suốt. – Đường Kim cười hì hì.
Lạc Phỉ Phỉ đang định nói gì đó thì bên cạnh bỗng truyền tới một thanh âm:
-Mỹ nữ, đua thuyền không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận