Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 833: Tiệc mừng thọ biến thành lễ truy điệu

Thanh âm này không hề lớn, theo lý mà nói thì tại hiện trường ồn ào như thế này căn bản không thể nào nghe thấy được, nhưng thanh âm này vẫn cứ lọt được vào tai tất cả mọi người, giống hệt như được vang lên bên tai mỗi người.
Hiện trường tạm thời yên tĩnh xuống, ít nhất có vài trăm cặp mắt cùng nhìn về phía cửa, nơi mà thanh âm kia phát ra, sau đó mọi người liền thấy một nam một nữ, nam ăn mặc bình thường, một thân phong y màu đen, tuy rằng tướng mạo không tệ , khí chất khá là xuất chúng, nhưng mà so với mỹ nữ bên cạnh hắn thì hắn không còn nổi bật nữa.
Cơ hồi ánh mắt của tất cả mọi người đều rất nhanh đã tập trung lên người mỹ nữ kia, một thân quân trang ôm lấy thân hình bốc lửa gợi cảm của nàng, làm vô số nam nhân rục rịch muốn động, đối với một đám lưu manh đã uống không ít rượu mà nói, đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ như thế này không khác gì cho bọn chúng ăn xuân dược liều cao cả.
-Tiểu tử, ngươi nói cái loằn gì thế? Thích chết à?
-Đệch, tiểu tử kia, mau lăn tới đây, để đại gia dạy ngươi làm người phải như thế nào…
-Tiểu tử, đem mỹ nữ kia tặng cho tam gia, lão tử tha mạng chó cho ngươi..

Hiện trường chỉ yên lặng ngắn ngủi vài giây sau đó lại lập tức hỗn loạn, vố người mắng chửi, còn có vô số người xông về phía cửa, dường như muốn trực tiếp đem mỹ nữ quân trang kia cướp lấy.
-Đều im miệng cho ta! – một tiếng quát trầm giọng vang lên, cả hiện trường ồn ào nhất thời yên tĩnh xuống, nguyên nhân rất đời giản, người lên tiếng chính là nhân vật chính ngày hôm nay, tam gia.
-Đều tránh ra! – lại một tiếng quát nữa vang lên, mọi người lập tức nhường ra một con đường, sau đó một trung nhiên nam nhân vóc dáng chắc nịch từ từ đi về phía cửa ra vào.
Trung niên nam nhân này chính là tam gia của Tam Lạc hội, mọi người đều gọi hắn như thế, còn về tên thật của hắn thì không mấy người biết, tướng mạo của tên tam gia này khá là dữ dằn, mặt bên trái của hắn có ba vết sẹo khá rõ do đao để lại, nhìn như chữ tam, cũng chính là nói tên này sở dĩ gọi là tam gia cũng không phải chỉ vì hắn bài danh thứ ba trong Tam Lạc hội, mà còn bởi vì ba vết đao này nữa.
-Nghĩ không ra lão tam ta tổ chức sinh nhật mà Lạc tiểu thư cũng tự mình tới, đúng là làm lão tam ta cảm thấy vinh hạnh gấp ba. – tam gia dừng bước từ từ nói, hiển nhiên hắn biết Lạc Phỉ Phỉ, kì thực điều này cũng bình thường, đường dường là thủ lĩnh số ba của Tam Lạc hội, đối với những nhân vật quan trọng ở Lạc Bắc, hắn không thể nào không tìm hiểu một chút được.
-Để ngươi thất vọng rồi, chúng ta không phải tới chúc thọ ngươi. – Đường Kim lười biến nói:
-Ta tính tới đây đem thọ yến biến thành lễ truy điệu của ngươi, ờ, ngươi không có ý kiến gì chứ?
-Đệch, mày muốn chết à…
-Con mịa nó, thằng đần này ở đâu chui ra vậy?
-Tên vương bát đản này chán sống rồi sao?

Bốn phía truyền tới toàn tiếng mắng chửi, mãi đến khi tam gia lại trầm giọng quát một tiếng:
-Đều im miệng cho ta, nơi này không đến lượt các ngươi lên tiếng.
Mọi người lập tức ngậm miệng lại, còn tam gia thì nhìn chằm chằm vào Đường Kim, sắc mặt có chút âm trầm, một lát sau hắn mới quay sang nhìn Lạc Phỉ Phỉ, chậm rãi hỏi:
ể ằ ể-Lạc tiểu thư, xin hỏi lời của vị bằn hữu này đại biểu ý của cô sao?
-Lão tam kia, ngươi đừng hỏi Phỉ Phỉ nữa, ý tứ của ta chính là ý tứ của ta, ta chưa bao giờ cần đại biểu người khác, đương nhiên nếu như Phỉ Phỉ muốn làm gì thì ta có lẽ cũng sẽ muốn làm như thế. – Đường Kim hời hợt nói;
-Bỏ đi, ta không vòng vo tam quốc với ngươi nữa, ta trực tiếp hỏi ngươi, ngươi muốn qua được cái đại thọ 40 này hay muốn hưởng dương 39 tuổi? Đơn giản một chút là thích sống hay thích chết?
-Vị huynh đệ này, là người ở đâu tới? – tam gia trầm giọng hỏi.
-Ta không phải là người trong cùng đường với ngươi,bất ta thích đi đường nào thì đi. – Đường Kim nói đến đây đột nhiên vọt lên phía trước, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt tam gia, một khẩu súng ngắn đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, nòng súng chĩa thẳng vào đầu tam gia:
-Ta hỏi ngươi lại lần nữa, ngươi muốn sống hay là muốn chết?
Bốn phía chúng nhân sắc mặt đại biến, rất nhiều người đều rục rịch muốn động như tam gia lại trầm giọng quát lên:
-Đều đứng im đó, ta tự mình xử lí!
Hít một hơi thật sâu, tam gia nhìn Đường Kim, bình tĩnh nói:
-Vị huynh đệ này, không ai muốn chết hết, nhưng lão tam ta từ trước đến nay không cần bởi người khác bố thí để sống.
-Thủ hạ của ngươi có phải có một người tên là cửu ca? – Đường Kim lười biếng hỏi.
-Không sai , đúng là có người này. – tam gia khẽ gật đầu một cái, sau đó muốn nhìn về một phía cách đó không xa:
-Tiểu cửu, ngươi tới đây!
Một nam thanh niên nhanh chóng đi tới bên này, cúi đầu khom mình với tam gia một cái:
-Tam gia.
-Mấy tiếng trước ngươi tìm cảnh sát bắt ta, ngươi còn nhớ không? – Đường Kim nhìn tiểu cửu, không nhanh không chậm hỏi:
-Thuận tiện nói một chút, kì thực khẩu súng này là ta lấy từ chỗ một trong hai tên cảnh sát đó.
Tiểu cửu sắc mặt khẽ biến, định nói gì đó nhưng không nói ra được, chỉ nhìn về phía tam gia, dường như đang đợi mệnh lệnh của hắn.
-Nói thật đi. – tam gia bình tĩnh nói.
-Đúng là có việc như thế. – tiểu cửu gật đầu đáp.
-Rất tốt, vậy ại đã ra lệnh cho ngươi? – Đường Kim nhìn tiểu cửu, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm.
-Cái này… - tiểu cửu bắt đầu có chút do dư.
Pằng. – Đường Kim bóp cò súng.
-Ựa! – một tiếng hét thảm vang lên, nhưng mà không phải phát ra từ miệng của tam gia mà là từ miệng của tiểu cửu, hắn một chân quỳ dưới đất, một bên đùi vừa trúng đạn.
-Sự kiên nhẫn của ta có hạn, mau lên! – Đường Kim thiếu kiên nhẫn nói, lusdc này bốn phía mọi người mới bắt đầu ý thức được, tên gia hỏa vừa mới xuất hiện này không phải là loại tốt lành gì, mà là một tên điên tùy thời đều có thể nổ súng.
Cho dù là tam gia cũng không thể nào bình tĩnh được nữa, bởi vì hắn cuối cùng cũng hiểu, đối phương cầm súng không chỉ là để dọa dẫm uy hiếp không thôi.
-Là tam gia, tam gia hạ lệnh cho ta, ta chỉ phụng mệnh hành sự! – tiểu cửu có chút sợ hãi kinh hô.
-Tiểu cửu, ngươi nói cái gì? – tam gia nhất thời sắc mặt đại biến, đồng thời cũng dị thường phẫn nộ:
-Lúc nào thì ta ra lệnh như vậy cho ngươi?
-Tam gia, rõ là là lúc chiều ngươi đã nói với ta như thế, ngươi nói mình muốn chuẩn bị cho tiệc mừng sinh nhật nên không đích thân xử lí nữa, để ta đi làm thay. – tiểu cửu nhanh chóng nói, cuối cùng còn bổ sung một câu:
-Ngươi không thể không thừa nhận a, phiền phức là ngươi tự mình trọc phải, ngươi không thể để anh em tiểu đệ chúng ta cùng nhau gánh vác được a
-Nói nhăng nói cuội! – tam gia phẫn nộ:
-Đầu óc ngươi có bệnh ngươi tưởng ta cũng có bệnh như ngươi sao? Vị huynh đệ này ở cùng với Lạc tiểu thư, làm sao ta dám trọc vào hắn? tiểu cửu, ngươi mau khai thật là là ai bảo ngươi hại ta!
-Vị đại ca này, lời ta nói đều là sự thật, ta thực sự không biết anh là ai, đều là tam gia để ta đi làm, chúng ta làm việc cho Tôn đại thiếu gia của Tôn gia… - tiểu cửu kia nhìn Đường Kim, vừa nói vừa lộ ra thần sắc cầu xin, tựa hồ như muốn Đường Kim tha mạng cho hắn.
-Ngươi nói là Tôn Bác? – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên tiếp lời, ngữ khí có chút kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận