Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 953: Rõ ràng là lừa gạt tình cảm của ta

-Thuốc độc?
Mọi người của Vân Môn đều ngẩn ra, bất quá đang lúc bọn họ nghĩ Cố Khuynh Thành sẽ không ăn viên thuốc kia thì hắn đã nhận lấy thuốc rồi không hề do dự mà nuốt luôn.
-Ngươi không thể phản kháng một chút sao? – Đường Kim cảm khái một câu:
-Được rồi, ở đây còn có hai bình thuốc độc, tất cả có 136 viên, mau chia cho người của Thiên Vân Tông mỗi người một viên đi.
Vừa nói Đường Kim vừa đưa cho Cố Khuynh Thành hai bình thuốc, rồi mới tiếp tục giải thích:
-Thuốc độc của ta trên đời này người ta ra chỉ có một người có thể giải đó là chị gái nuôi xinh đẹp Vân Vũ Tuyết của ta, một đoạn thời gian nữa nàng sẽ trở về, đến lúc đó nếu nàng phát hiện trong các ngươi ai chưa trúng độc thì nàng sẽ cho các ngươi nếm thử một vài loại độc dược, hơn nữa sau này sẽ không giải độc cho kẻ đó nữa, ngoài ra thì nếu trong thời gian này kẻ nào làm ra chuyện khiến nàng hoặc phụ thân của nàng không vui thì ta nghĩ chắc nàng cũng không nguyện ý giải độc cho các ngươi đâu. Cố Khuynh Thành, hiện tại ngươi đã rõ chưa?
-Đường Môn chủ cứ việc yên tâm, ta sẽ đảm bảo mọi người đều sẽ phục dụng độc dược này, ta cũng đảm bảo trước khi Vân tiên tử trở nên mọi người của Vân Môn đều sẽ bình an vô sự. – Cố Khuynh Thành vẫn rất bình tĩnh, dường như không có vì viên thuốc độc vừa nuốt xuống lúc nãy mà cảm thấy lo lắng.
-Được rồi, các ngươi có thể đi, đừng ở đây chướng mắt ta nữa. – Đường Kim phất tay một cái, hắn không muốn lãng phí thêm thời gian cho việc này nữa.
Cố Khuynh Thành tự nhiên là cầu còn không được, lập tức cụp đuôi rời đi, cả Vân Vụ sơn trang nhất thời được một phen hoan hô, nguy cơ cuối cùng cũng bị giải trừ, hơn nữa từ nay về sau địa vị của Vân Môn đã không giống trước rồi.
Mấy người Vân Thất, Vân Hạo và các nhân vật trọng yếu của Vân Môn đều đi lên trò chuyện với Đường Kim, người nào người nấy đều rất nhiệt tình hiếu khách, chỉ là Đường Kim không hề có tâm tình lưu lại nơi này, hắn lễ phép qua loa vài câu rồi lấy cớ còn có việc liền cùng Tống Ngọc Đan rời đi.
Việc của Vân Môn hắn quản, nhưng hắn không có tâm tình tiếp kiến nhiều người như vậy, chẳng bằng ngồi tán gẫu với Tống Ngọc Đan còn hơn.
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng đói chưa? – trong rừng, Đường Kim đột nhiên dừng bước lại, cười hì hì nói.j
Lúc này bọn họ mới rời khỏi Vân Môn còn chưa được nửa tiếng đồng hồ, Đường Kim không có dùng thuấn di đưa Tống Ngọc Đan đi mà là kéo theo nàng xuyên qua từng cánh rừng rậm.
-Chàng đói rồi sao? – Tống Ngọc Đan hỏi ngược lại.
Đều đã tới bữa trưa rồi, tên gia hỏa này cũng không biết lối ở lại Vân Môn ăn bữa cơm rồi hãy đi, cứ nhất quyết muốn rời đi ngay,hiện tại còn hỏi nàng có đói hay không, rõ ràng là biết rồi mà còn hỏi.
Tuy rằng hai người đều là người trong Tiên Môn cơ bản có thể nhịn ăn nhịn uống vài tháng,nhưng có thể nhịn không đại biểu không đói, có đồ ăn thì việc gì phải nhịn cho khổ ta?
-Thân ái, ngắm mỹ nữ cũng no mắt mà, thể nên ta không đói đâu. – Đường Kim cười hì hì:
-Thật ra ta nghĩ nàng cũng không đói đâu nhỉ, ngắm soái ca từ sáng tới giờ rồi còn gì?
-Đúng đấy, nhìn thấy soái ca như chàng, ta đúng là chẳng buồn ăn gì cả. – Tống Ngọc Đan trắng dã mắt nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này thích tự sướng làm nàng không nhịn được muốn cạnh khóe hắn vài câu.
-Ta thực là soái a. – Đường Kim dường như không hề phát hiện ra ý vị trào phúng trong lời nói của Tống Ngọc Đan, hắn đổi chủ đề nói:
-Bất quá thân ái à, thật ra đẹp trai cũng không thể ăn được đâu, chúng ta vẫn là ăn thứ gì khác đi.
Đang n ói Đường Kim đột nhiên vẫy tay một cái, một chú thỏ trắng từ trong rừng bỗng bay ra, nằm gọn trên tay hắn:
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng muốn chú thỏ này làm sủng vật của mình hay làm thức ăn đây ta?
-Ta không thích ăn thịt thỏ. – Tống Ngọc Đan khẽ hừ một tiếng:
-Thả nó đi đi.
-Vậy à? – Đường Kim tùy ý ném chú thỏ đi, lại duỗi tay ra lần nữa, một con chim từ trên cây rơi xuống tay hắn:
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng ăn cái này không?
-Không ăn, trong người chúng có khả năng có virut cúm gia cầm đó. – Tống Ngọc Đan đáp.
-Ta nói Ngọc Mỹ Nhân này, nàng rốt cuộc muốn ăn gì? – Đường Kim có chút buồn bực, tựa hồ Tống Ngọc Đan đang cố ý làm khó hắn, tròng mắt khẽ đảo một cái, Đường Kim đột nhiên nảy ra một ý:
-Thân ái, nàng không phải thực sự muốn đem soái ca ta làm thức ăn chứ? Kì thực ta cũng không ngại đâu, hiện tại ta có thể lột hết đồ sau đó tắm rửa sạch sẽ cho nàng ăn…
-Ai thèm ăn ngươi? – Tống Ngọc Đan có chút xấu hổ, cuối cùng cũng nói ra yêu cầu của nàng:
-Ta ăn chay.
-ăn chay? – Đường Kim ngẩn ra:
-Oừ, vậy được, nàng đợi một chút ta đi hái ít hoa quả.
Dứt lời Đường Kim liền lao thẳng về phía trong rừng, đại khái khoảng ba phút sau hắn từ bên trong bay ra, trên tay cầm một cái làn được đan một cách rất tùy hứng, trong làn bỏ đầy hoa quả, chỉ là khi nhìn những thứ trong làn Tống Ngọc Đan liền có chút không chấn định nổi, trong rừng cũng có thể hái được nhiều loại hoa quả vậy sao?
Táo, lê, chuối, nho, ổi, thanh long…mười mấy loại tất cả, nhìn thế nào cũng chẳng giống quả dại được hái từ trong rừng ra.
-Phía bên kia rừng có một tên gia hỏa trồng rất nhiều cây ăn quả, ta vừa trôm đó, thân ái, nàng cứ việc ăn đê. – Đường Kim cười hì hì nói.
Tống Ngọc Đan không lên tiếng, nàng bắt ăn đống hoa quả Đường Kim vừa lấy về, một lát sau nàng bóc một quả nho đưa cho Đường Kim:
-Chàng cũng ăn một chút đi, loại nho này là đặc sản ở Lạc Bắc đó, mùi vị rất ngon ha.
-Ờ, đúng là ngon thật. – Đường Kim mở miệng ngậm lấy trái nho kia, sau đó mới có chút kinh ngạc hỏi:
-Thân ái, nàng nói loại nho này là đặc sản ở Lạc Bắc? vậy thì thật là kì lạ, lẽ nào nho này là do tên gia hỏa kia chạy tới Lạc Bắc trộm về chứ không phải hắn tự trồng?
-Ừm, đúng vậy, ta nghĩ chắc là tên gia hỏa nào đó chạy tới Lạc Bắc mua về đó. – Tống Ngọc Đan nhàn nhạt nói.
-Thật quá vô sỉ, ta còn tưởng là hắn tự trồng cơ đấy, đúng là dám lừa dối tình cảm của ta mà. – Đường Kim làm bộ phẫn nộ nói.
Tống Ngọc Đan dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, trong lòng thì thầm nghĩ tên gia hỏa này thật là giỏi giả vờ giả vịt, nếu hắn theo nghiệp điện ảnh không chừng sẽ làm ảnh đế ở Hollywood đó.
Có điều nàng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ chuyên tâm ăn hoa quả, ngẫu nhiên bóc cho Đường Kim vài quả, đại khái khoảng nửa tiếng sau hai người mới tiêu diệt xong làn quả này, Tống Ngọc Đan đứng dậy nói:
-Chúng ta quay về đi.
-được. – Đường Kim cũng đứng dậy, rất tự nhiên nắm lấy tay Tống Ngọc Đan, chỉ là lần này hắn lại ngoài ý muốn túm phải không khí.
-Ta nghĩ hiện tại chúng ta vẫn chưa danh chính ngôn thuận, vẫn nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn. – Tống Ngọc Đan cười điềm nhiên một cái:
-Ta hi vọng chàng không hiểu lầm rằng ta là nữ nhân tùy tiện.
Quay người đi, tiếng đinh đang vui tai lại vang lên, Tống Ngọc Đan như hành vân lưu thủy xuyên qua cánh rừng lướt về phía xa, thanh âm của nàng cũng từ xa truyền lại:
-Đường Kim, không cần tiễn ta đâu, ta tự mình về là được.
Thanh âm mỗi lúc một nhỏ, đến từ cuối cùng thì nàng đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận