Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1129: Muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu

-Cậu thật là lại bị cảnh sát bắt sao? – Đường Kim có chút cạn lời, hắn chỉ tùy tiện nói mà thôi, ai ngờ lại trúng.
-À, không phải bị bắt, bất quá anh bạn à, lần này lại phải nhờ cậu giúp nữa rồi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất. – ngữ khí của Trương Tiểu Bàn đầy vẻ buồn bực;
-Anh bạn, cậu có tiền không? Có thể cho ta vay một khoản được chứ? Ách, là một khoản lớn.
-Bao nhiêu? – Đường Kim tùy ý hỏi, hắn đúng là không thiếu tiền, những năm nay ngoại trừ tán gái ra thì hắn căn bản không có kết giao bạn bè nào là nam nhân, Trương Tiểu Bàn có thể miễn cưỡng coi như là một nửa huynh đệ của hắn, cho Trương Tiểu Bàn mượn chút tiền cũng không thành vấn đề.
-Cái đó… 200 vạn có được không? – Trương Tiểu Bàn rụt rè hỏi, dứt lời lại bổ sung:
-ách, thạt ra thì 190 vạn cũng được, chỗ ta vẫn còn 10 vạn.
-200 vạn? – Đường Kim có chút kinhngạc:
-Trương Tiểu Bàn, cậu nợ người ta nhiều tiền như thế sao? không đúng a, với năng lực của cậu làm sao mà nợ nhiều thế được?
Thời buổi bây giờ kiếm tiền là một năng lực, nợ tiền cũng là một loại năng lực, người không có tiền muốn vay được mấy trăm vạn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vởi vì thông thường bọn họ sẽ không thể tiếp xúc với tầng thứ giao dịch cao như thế, cũng không có cách nào một lần vay được nhiều tiền như thế, chính vì vậy đối với Đường Kim thì 200 vạn không tính là gì nhưng hắn lại cảm thấy khó hiểu vì Trương Tiểu Bàn tại sao lại cần nhiều tiền như thế.
-Anh bạn, cậu biết ta thi vào đại học Công nghệ Minh Hồ rồi chứ? – Trương Tiểu Bàn hữu khí vô lực hỏi.
-Biết, cậu vốn định thi vào đại học sư phạm Thiên Nam nhưng mà điểm không đủ đỗ. – Đường Kim đáp.
Vương Cầm học ở đại học sư phạm Thiên Nam, Trương Tiểu Bàn cũng muốn thi vào đó để được ở cạnh nàng, nhưng vấn đề là điểm đầu vào của đại học sư phạm Thiên Nam khá cao, điểm thi đại học của Trương Tiểu Bàn lại không ra làm sao, thế là hắn chỉ đành chọn nguyện vọng vào trường đại học công nghệ Minh Hồ mà thôi, bởi vì đại học công nghệ Minh Hồ ở ngay gần trường đại học sư phạm Thiên Nam, đều nằm trong làng đại học.
-Ta và Vương Cầm tết trung thu có về nhà, bất quá hôm qua đã trở lại rồi, chúng ta thuê một căn phòng, định chính thức chuyển về ở cùng nhau, hôm nay chúng ta cùng đi siêu thị mua một vài đồ chuẩn bị nấu ăn, trong đó có một con dao. – Trương Tiểu Bàn giải thích:
-Sau đó thì chính con dao kia gây ra chuyện.
-Cậu chém chết người à? – Đường Kim hời hợt hỏi.
-Ta nói anh bạn này, cậu đừng dọa ta chứ, nếu như ta thật chém chết người thì làm gì còn gọi điện được cho cậu? – Trương Tiểu Bàn bất lực nói:
-Bất quá nói ra thì tuy không chém chết người nhưng ta chém chết một con chó, một con chó đáng giá 200 vạn, mẹ nó, hiện tại ta còn mong mình chém chết người hơn là con chó này, con bà nó, con chó rách còn đáng tiền hơn mạng người, cái gì mà chó Ngao Tây Tạng, ta cũng không biết là thật hay giả, nếu là thật thì đúng là trâu bò cmnr, đến cả ngao Tây tạng cũng chém chết được.
Đầu dây bên kia Trương Tiểu Bàn có chút phẫn nộ bất bình, ngừng một chút mới nói tiếp:
-Anh bạn, trước tiên không nói cái này nữa, cậu có thể giúp ta lần này không? Hiện tại ta không đi được, Vương Cầm cũng đang ở đây, ta không sợ mình chịu thiệt thòi nhưng ta sợ Vương Cầm chịu thiệt thòi a, cậu không cho mượn tiền cũng được, trước tiên giúp ta cứu Vương Cầm ra đã.
-Cậu đang ở cục cảnh sát nào thế? – Đường Kim hỏi.
-Đại đội trị an Minh Hồ tân khu, anh bạn mau tới đi, ta nhờ cả vào cậu đấy. – Trương Tiểu Bàn vội vàng nói.
-Được rồi, ta tới bây giờ đây. – thật ra thì Đường Kim cũng không thích cứ ngồi mãi trong bệnh viện thế này, hơn nữa biểu hiện lúc trước của Kiều An An cũng làm hắn yên tâm hơn không ít, lại thêm lực lượng của Hắc Võng ở Minh Hồ thị cơ bản đã bị hắn tóm gọn, hắn tin hiện tại Hắc Võng không còn cách nào để tập kích Kiều An An nữa, hay nói cách khác là hiện tại hắn cũng không cần thiết phải ở lại bệnh viện, nếu đã không còn việc gì nữa thì đi giúp Trương Tiểu Bàn cũng được.
Cất điện thoại đi, Đường Kim đứng dậy:
-Mộc Mộc, chúng ta phải đi rồi.
-Nhưng mà việc của Phương Lan vẫn chưa xong mà. – Mộc Vũ có chút không tình nguyện.
-Nàng không đi với ta nếu có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta nha. – Đường Kim lười biếng nói.
Đường Kim cũng không phải là bắt buộc Mộc Vũ phải đi theo hắn, vấn đề là nàng không có năng lực như Kiều An An, tùy tiện một lần tập kích cũng có thể làm nàng hương tiêu ngọc vẫn, nếu như nàng không đi theo hắn thì không biết lúc nào sẽ bị Hắc Võng đánh lén mất.
-Được thôi. – Mộc Vũ có chút bất đắc dĩ;
-Phương Lan, có việc gì cứ gọi điện cho mình, mình nhất định sẽ giúp cậu.
Nghĩ một lát, Mộc Vũ lại kéo kéo áo Đường Kim, nhỏ giọng nói:
-Êi, trên người ngươi có tiền không?
-Có. –Đường Kim thuận miệng đáp.
-Đưa ta đi. – Mộc Vũ vội nói.
Đường Kim thò tay vào túi móc một hồi, sau đó đưa cho Mộc Vũ một đồng xu 5 hào.
Mộc Vũ nhất thời tức gần chết:
- Chỉ có 5 hào?
-5 hào không phải là tiền à? – Đường Kim tỏ vẻ vô tội.
-NÀY, đừng đùa nữa, Phương Lan hiện tại rất cần tiền, nhưng trên người ta chỉ có mấy trăm tệ, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền? - Mộc Vũ suýt nữa thì tan vỡ, tên gia hỏa này thật là làm người ta tức chết, 5 hào tuy cũng là tiền nhưng chẳng mua nổi cái kẹo cao su nữa.
-Mộc Mộc, nàng muốn tiền thì cứ nói thẳng a, nói đi, muốn bao nhiêu? – Đường Kim hời hợt hỏi.
-Ngươi có bao nhiêu? – Mộc Vũ buồn bực hỏi lại.
-Nàng muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. – Đường Kim tùy ý đáp.
Mộc Vũ nhất thời tức khí:
-Ta muốn 100 vạn ngươi cũng có hả/
-Có! – Đường Kim đột nhiên lôi ra một đống tiền làm Mộc Vũ bị dọa cho giật nảy mình.-a… nhiều tiền quá! – Trần Tuyết ở một bên cũng nhịn không được kinh hô, thời đại bây giờ 100 vạn thật ra cũng không phải là quá nhiều, nhưng 100 vạn tiền mặt xếp thành đống thì lại nhìn rất kinh người. ( mỗi tờ tối đa 100 tệ, 100 vạn là 10000 tờ tiền)
-Ngươi …ngươi… -Mộc Vũ nhất thời dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng nhìn Đường Kim, trong lòng thì vô cùng khó hiểu, không biết tên gia hỏa này giấu tiền ở đâu mà nhiều vậy, nhìn trên người hắn không giống như có thể nhét hết được 100 vạn này a.
-Mộc Mộc, mau cầm lấy đi, số tiền này ta cầm trên tay cũng rất mệt đó. – Đường Kim giục.
-ngươi cố ý có phải không? Ta làm gì cần nhiều tiền như thế? Đưa ta một vạn là được rồi. – Mộc Vũ buồn bực nói, tên gia hỏa này cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ không biết vừa rồi nàng chỉ nói đùa thôi sao/
-Ờ Được, vậy thì đưa nàng 1 vạn. - đống tiền trên tay Đường Kim đột nhiên biến mất, chỉ còn lại vừa đúng 1 vạn.
Mộc Vũ, Trần Tuyết và Phương Lan đều ngẩn ra, lẽ nào Đường Kim biết làm ảo thuật sao?
Tuy rằng cảm thấy nghi hoặc nhưng Mộc Vũ cũng không hỏi nhiều, cầm tiền đưa cho Phương Lan nói:
-Phương Lan, tiền coi như mình cho cậu mượn, cậu đừng cự tuyệt, sao này có tiền lại trả mình, ngoài ra nếu như con bạn cần tiền phẫu thuật thì cứ gọi điện cho mình.
Phương Lan hơi chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn nhận tiền, hiện tại nàng thực sự rất cần số tiền này.
-Được rồi, Mộc Mộc thân ái, chúng ta về nhà đi ngủ kiếm đứa con thôi, người ta đều đã có con trai rồi, nàng lẽ nào không cảm thấy chút áp lực nào sao? – Đường Kim vừa nói vừa kéo Mộc Vũ ra khỏi bệnh viện, chỉ là lời này của hắn làm Mộc Vũ tức đến bốc hỏa, ai thèm sinh con cho hắn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận