Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 636: Không cần người khác cho phép

8 giờ sáng tại bệnh viện số 1 thành phố Lạc Bắc.
Trong một phòng đơn giành cho bệnh nhân đang có một nam tử hôn mê bất tỉnh nằm đó, bên cạnh là một nữ tử nằm gục ra bên giường bệnh, rõ ràng là vì mệt quá mà thiếp đi.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, nữ tử kia đột nhiên tỉnh lại, nàng khẽ dụi mắt một cái rồi vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, ngoài cửa là một nam một nữ, nhìn thấy hai người này trên mặt nữ tử kia có nặn ra một nụ cười:
-Phi ca, Đan tỷ, các người tới rồi.
Đôi nam nữ này tất nhiên là Châu Phi và Lưu Đan còn nữ tử trong phòng bệnh kia chính là Tâm Lam, người vẫn đang bất tỉnh trên dường bệnh là Lạc Doãn Hàn.
-Tâm Lam, trước tiên ăn sáng cái đã. – Lưu Đan đưa cho Tâm Lam một cái túi đựng chút đồ ăn.
-Cảm ơn Đan tỷ. – thanh âm của Tâm Lam vô cùng kích động, những người qua đối với nàng mà nói thật quá khó khăn, mẹ nàng sức khỏe đã không tốt, nửa tháng trước lại phát sinh việc như thế, nàng và mẹ mình tuy rằng chỉ bị thương nhẹ nhưng do quá sợ hãi nên mẹ nàng cũng ốm liệt giường luôn, giờ mình nàng phải chăm sóc cả hai người mà mấy người bên công ty kia thỉnh thoảng vẫn gọi điện uy hiếp nàng, những ngày qua nhiều lúc nàng đã cảm thấy như mình muốn tan vỡ mất rồi.
Cũng may là lúc này Lưu Đan và Châu Phi đã kịp thời xuất hiện và giúp đỡ nàng, nhờ có sự giúp đỡ của hai người Lưu Đan mới trụ vững được, mẹ nàng cũng đã ra viện, Lưu Đan còn giúp mẹ nàng tìm tạm một chỗ để tá túc, còn về căn nhà cũ thì mẹ nàng cũng không dám ở nữa rồi.
-Tâm Lam, đừng khách khí, trước tiên ăn sáng đã, đừng có nhịn đói. – ngữ khí của Lưu Đan tràn đầy sự quan tâm.
Tâm Lam khẽ gật đầu, nàng ngồi xuống rồi lấy từ trong túi đồ ăn kia ra một chiếc bánh bao và bắt đầu ăn, vừa ăn nước mắt nàng vừa lã chã rơi.
-Tâm Lam, đừng quá đau buồn, việc này rất nhanh sẽ được giải quyết thôi. – Lưu Đan nhịn không được an ủi vài câu:L
-Chúng ta đã liên hệ với một đồng sự, hắn rất nhanh sẽ tới đây, chỉ cần hắn tới thì đám vương bát đản kia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
-Lưu Đan, Đường Kim đáp ứng đến giúp một tay rồi sao? – Châu Phi nhịn không được hỏi.
Lúc Lưu Đan gọi điện cho Đường Kim thì Châu Phi cũng biết nhưng hắn không biết nàng và Đường Kim đã nói những gì cho nên mới hỏi như thế.
-Ừ, hắn nói sẽ tới. – Lưu Đan gật đầu:
-Chỉ là chưa có nói cụ thể lúc nào sẽ tới.
-Vậy thì tốt. – Châu Phi thở nhẹ một cái, trên mặt lộ ra biểu tình đầy hưng phấn:
-Lưu Đan, lần này Đường Kim trở về chúng ta cũng có cơ hội để mở mày mở mặt rồi!
-Mở mày mở mặt hay không thì để sau hãy nói, trước tiên giải quyết cái công ty giải phóng mặt bằng chết tiệt kia đã, nếu như đến cả đám tép riu như thế cũng không đối phó được thì còn nói gì đến chuyện mở mày mở mặt chứ? – trong mắt Lưu Đan xẹt qua một tia quyết liệt:
-Bối cảnh của đám người kia ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?
-Đều tra ra hết ra, chỉ đợi Đường Kim vừa tới thì chúng ta tùy thời đều có thể hành động! – Châu Phi cõ chút kích động, hai năm nay bọn họ đã phải chịu uất ức quả nhiều rồi, bây giờ cần phải đánh một trận để giải tỏa tâm lý.
-Nếu đã như vậy thì bắt đầu động thủ thôi. – một âm thanh lười biếng đột nhiên vang lên.
Châu Phi và Lưu Đan đều quay đầu lại sau đó lập tức kinh hỉ không thôi, hai người không hẹn mà cùng hô lên:
-Đường Kim!
Người vừa xuất hiện ở cửa phòng bệnh chính là Đường Kim, Tâm Lam vừa thấy Đường Kim thì cũng lập tức nhớ ra hắn, nàng lập tức đứng dậy đi ra chào hỏi:
-xin chào!
-Đường Kim, sao ngươi đến nhanh thế? – Lưu Đan cảm thấy có chút kì quái, nàng vừa mới gọi điện được độ một tiếng đồng hồ, cho dù là ngồi máy bay tới thì cũng không nhanh như vậy a!
-Ờ, ta vốn đã ở đây rồi. – Đường Kim tùy ý biên ra một cái lý do:
-Thực ra ta có một người bạn gái ở chỗ này.Nhìn Tâm Lam một cái, thấy dấu vết nước mắt còn đọng trên khóe mi nàng, Đường Kim mới an ủi nàng một câu:
-Cô đừng quá đau lòng, nếu Lạc Doãn Hàn vẫn chưa chết thì ta có thể tìm người cứu tỉnh hắn được.
-Thật sao? –Lưu Đan và Tâm Lam đồng thanh hỏi, trên mặt hai người không dấu nổi vẻ kinh hỉ.
-Đương nhiên là thật, ta lùa các người cũng chẳng được gì cả phải không? – Đường Kim thản nhiên đáp, tình huống của Lạc Doãn Hàn bây giờ cũng chẳng khác gì tình huống của Tiếu Thiền hai năm trước cả, đều là chấn thương não bộ, đương nhiên là Lạc Doãn Hàn càng nghiêm trọng hơn một chút, nhưng mà Đường Kim cho rằng chỉ cần tìm Vân Vũ Tuyết thì chắc sẽ không có việc gì nữa.
Thực tế thì sở dĩ hôm qua hắn đến chỗ Hiểu Hiểu lấy điện thoại cũng là vì muốn gọi cho Vân Vũ Tuyết, sau khi lấy điện thoại hắn cũng đã gửi tin nhắn cho nàng nhưng mà vẫn chưa thấy nàng hồi âm, bất quá hắn tin tưởng chỉ trong vài ngày chắc sẽ có hồi âm thôi.
-Nếu như Đường Kim đã nói như vậy thì tất nhiên hắn sẽ làm được. – Châu Phi vội vàng tiếp lời, đồng thời an ủi Tâm Lam:
-Tâm Lam, cô cứ yên tâm chiếu cố Lạc ca đi, chúng ta trước tiên đi giải quyết đám gia hỏa kia, phát tiết xong cục giận này rồi nói tiếp, nếu không bọn chúng lại tưởng là chúng ta dễ bắt nạt!
-Không sai, đi thôi, nhanh giải quyết chúng, ta còn phải đi gặp bạn gái ta nữa. – Đường Kim hời hợt nói, nói xong thì lập tức chuẩn bị rời đi.
-Tâm Lam, chúng ta đi trước đây, có việc gì cứ việc gọi điện cho ta. – Lưu Đan dặn dò một câu rồi lập tức kéo Châu Phi ra khỏi phòng bệnh.
Đường Kim đột nhiên cảm thấy kì quái nhìn hai người:
-Ý, các người đến với nhau rồi à?
-Ách, đây coi như là thu hoạch lớn nhất trong hai năm qua của ta đi. – Châu Phi có chút đắc ý nói.
Lưu Đan khẽ lườm Châu Phi một cái:
-Đắc ý cái gì chứ, ngươi vẫn còn đang trong thời khì khảo nghiệm đấy!
-A? tối qua không phải cô nói là ta đã thông qua khảo nghiệm rồi sao? – Châu Phi há hốc mồm, buồn bực nói.
-Ta nói là chỉ có một kì khảo nghiệm thôi à? – Lưu Đan thản nhiên hỏi.
Châu Phi không biết nói gì luôn.
-Đám người đánh Lạc Doãn Hàn bị thương là ai? Các người đã điều tra ra chỗ của bọn chúng chưa? – Đường Kim hỏi.
-Yên tâm, ta sớm đã tra rõ ràng rồi, việc thế này ta tự nhiên là điều tra kĩ càng rồi. – Châu Phi lập tức đáp:
-Nếu không phải không được thượng cấp cho phép thì chúng ta sớm đã động thủ rồi.
-Có người dám bắt nạt các ngươi, các ngươi phải lập tức bắt nạt lại, không cần bất cứ ai cho phép hết. – Đường Kim thản nhiên nói:
-Nếu như việc Đồ Long tiểu tổ bị người ta bắt nạt truyền ra ngoài thì ta sẽ rất mất mặt đó, dù sao đi nữa thì Oánh Oánh bảo bối của ta cũng là tổ trưởng của Đồ Long tiểu tổ.
-Không sai, có người dám đánh chúng ta thì chúng ta nhất định phải đánh cho chúng xoắn đít lại, cho chúng biết sự lợi hại của Đồ Long tiểu tổ! – Châu Phi cũng rất tán thành với ý kiến của Đường Kim.
Lúc này Lưu Đan mới nhịn không được mà hỏi:
-Đường Kim, Tống Oánh lần này không tới cùng ngươi sao?
-Nàng không thích ra ngoài. – Đường Kim duỗi người một cái:
-Dẫn đường đi, hôm nay ta phải nói cho bọn chúng biết là Đường Kim đã trở lại và lợi hại hơn xưa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận