Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1136: Cười với ta cái nào

Trong Thất sắc hoa, người Đường Kim biết sớm nhất chính là Băng Tuyết Liên, nhưng cho dù quen biết sớm như vậy mà 3 năm qua quan hệ của hai người không có chút tiến triển nào hết, vốn hiện tại Đường Kim cũng không muốn làm gì nàng hết, chỉ là nếu nàng đã tự mình tìm đến cửa mà hắn không giữ nàng lại vài ngày ở bên cạnh mình thì thật là có lỗi với bản thân.
Cũng chính vì thế Đường Kim mới tìm một cái cớ để Băng Tuyết Liên làm bảo tiêu cho Mộc Vũ, không phải hắn không muốn trực tiếp để nàng bồi tiếp hắn vài ngày, nhưng hắn rất rõ ràng , nếu trực tiếp như vậy nàng khẳng định sẽ cự tuyệt, hiệntại Băng Tuyết Liên phải bảo vệ Mộc Vũ, hắn lại ở cùng với Mộc Vũ, vậy cũng ngang như hắn và nàng đang ở cùng nhau rồi.
Đương nhiên có Băng Tuyết Liên bảo vệ Mộc Vũ trong 7 ngày thì tuần này hắn không cần phải kè kè bên Mộc Vũ mọi lúc mọi nơi nữa, ngẫu nhiên cũng có thể lượn đi nơi khác chơi.
Đợi sau 1 tuần qua đi, tới lúc đó chắc Hắc Võng cũng đã bị giải quyết xong xuôi, hắn càng tự do hơn.
Âm mưu thành công làm Đường Kim vô cùng hưng phấn, hắn cười xán lạn, bộ dáng như định kéo tay Băng Tuyết Liên nói:
-Tới đây, thân ái, ta giới thiệu hai nàng với nhau một chút.
-Không cần ngươi giới thiệu. –Băng Tuyết Liên tựa hồ sớm đã đề phòng Đường Kim, hắn vừa động thủ nàng hiền lắc mình tránh thoát, trực tiếp tới trước mặt Mộc Vũ, thanh âm nhàn nhạt nói:
-Ta biết cô tên là Mộc Vũ, cô không cần biết ta là ai, nhưng ta sẽ bảo vệ cô trong vòng q tuần, hiện tại mời đi theo ta!
-A? – Mộc Vũ nghi hoặc hỏi:
-Đi đâu?
-Đúng vậy, Tuyết Liên lão bà, nàng định đưa Mộc Vũ đi đâu? Nàng là bạn gái ta, phải ở cùng một chỗ với ta. – Đường Kim lập tức chen vào.
Mộc Vũ nhất thời cạn lời, tên gia hỏa này ăn nói lộn xộn hết cả lên, một bên vừa gọi người ta là lão bà, một bên lại gọi nàng là bạn gái hắn, nếu nàng có năng lực nhất định sẽ đánh hắn một trận.
-Ta đưa nàng rời đi, một tuần sau sẽ trả lại nàng an toàn nguyên vẹn cho ngươi, còn về đi đâu thì không cần ngươi quản. – Băng Tuyết Liên lạnh lùng nói:
-Đến lúc đó ngươi đừng quên lời hứa của mình đấy.
Băng Tuyết Liên vừa dứt lời cánh tay trắng muốt như ngọc ngà của nàng liền vươn vè phía Mộc Vũ, đem nàng kéo tới rồi quay người liền rời đi, hiển nhiên đối với nàng mà nói Mộc Vũ có đáp ứng hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ cần mọi việc làm theo kế hoạch của mình là được.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, tính toán của cô nàng này thật không tệ a, chỉ là nếu nàng làm như thế thì kế hoạch của hắn có phải là hỏng bét rồi không?
Khó khăn lắm mới sáng tạo ra được một cơ hội, Đường Kim tự nhiên không thể để Băng Tuyết Liên phá hoại cơ hội này được, hắn lắc mình chặn trước người Băng Tuyết Liên:
-Tuyết Liên lão bà thân ái, nàng làm thế là không đúng rồi, thế này gọi là bảo tiêu sao? – Đường Kim tỏ ra rất nghiêm túc:
-Thân làm một bảo tiêu, nàng nhất định phải lấy đối tượng bảo vệ làm trung tâm, cô ấy ở đâu nàng phải ở đó chứ không phải là nàng đi đâu cũng bắt cô ấy đi theo, cho nên nàng không thể mang Mộc Mộc đi được, mà nàng phải đi theo Mộc Mộc.
-ta không quen ở đây. – ngữ khí của Băng Tuyết Liên mờ mờ có chút phẫn nộ.
-được rồi, thân ái, ta cũng không cưỡng cầu nàng, nàngvề kinh thành đi, Mộc Vũ để ta đích thân bảo vệ cũng được. – Đường Kim làm bộ rộng lượng đại độ nói.
-Ngươi… - Băng Tuyết Liên có chút nổi đóa, nàng tự nhiên minh bạch ý của Đường Kim, nàng xác thực có thể về kinh thành nhưng hắn khẳng định sẽ không nói chuyện của sư phụ với hắn cho nàng.
-Thân ái, nếu như nàng đi hỏi bạn gái ta hoặc là chị gái nuôi, em gái mưa, tiểu lão bà vân vân… các nàng ấy nhất định sẽ cho nàng biết ưu điểm lớn nhất của ta là không bao giờ ép nữa nhân mình thích làm việc nàng không thích, cho nên ta thực sự không muốn nàng ở lại đây làm bảo tiêu. – Đường Kim nghiêm túc nói:
-Đi, bây giờ ta đưa nàng ra sân bay, mua vé cho nàng, tối nay nàng sẽ có thể có mặt ở kinh thành rồi.
-Ta sẽ làm bảo tiêu cho cô ta 7 ngày. - Băng Tuyết Liên lạnh lùng nhìn Đường Kim, khó khăn lắm nàng mới tìm được chút tiến triển, không thể dễ dàng bỏ qua như thế được.
-cái này không được, ta làm sao có thể để cho nàng làm việt mình không thích được, tuyệt đối không được! – Đường Kim lắc đầu, bộ dáng kiên quyết không cho thương lượng.
-Ta thích làm bảo tiêu cho cô ấy. – Băng Tuyết Liên tựa hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy.
Đường Kim cũng làm bộ ngẩn ra, có chút hồ nghi hỏi:
-Thật là thích không?
-Thật. – Băng Tuyết Liên chỉ phun ra một chữ.
-Ta không tin. – Đường Kim lắc đầu:
-Bộ dáng này của nàng chẳng giống thích làm việc này chút nào.
-Ta phải làm sao ngươi mới tin? – Băng Tuyết Liên đến xung động giết người cũng đã có, sư phụ so lại có quan hệ không rõ ràng với tên hỗn đản chết tiệt này chứ?
-Một người nếu như làm việc mình thích thì nhất định sẽ rất vui, mà đã vui thì trên mặt lúc nào cũng sẽ tươi cười. – Đường Kim nhìn Băng Tuyết Liên, cười hì hì nói:
-Nàng xem, ta nhìn thấy nàng lúc nào cũng cao hứng cho nên mới cười vui vẻ thế này, nếu nàng thật thích làm bảo tiêu thì cười một cái cho ta xem nào!
Mộc Vũ ở một bên thầm nghĩ, nữ nhân tên Tuyết Liên này nhìn như một ngọn núi băng, Đường Kim muốn nàng cười quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Băng Tuyết Liên không cười, trên thực tế thì nhiệt độ không khí xung quanh nàng ít nhất cũng đã hạ xuống vài độ, Mộc Vũ phút chốc cảm thấy không khí mát mẻ hơn rất nhiều, hiển nhiên yêu cầu của Đường Kim làm Băng Tuyết Liên rất tức giận.
Cặp mắt duy nhất không bị khăn lụa che đi của Băng Tuyết Liên bắn ra hai đạo u quang lạnh lẽo, u quang tựa hồ như muốn xuyên thấu Đường Kim, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Đường Kim khẳng định đã không còn một nắm xương, nhưng cho dù ánh mắt không thể giết người thì hai đạo u quang kia của Băng Tuyết Liên cũng khá có lực sát thương, ít nhất là Mộc Vũ chỉ nhìn một cái liền lập tức rời mắt đi, không dám nhìn tiếp.
Chỉ tiếc là độ sát thương của ánh mắt này đối với Đường Kim hoàn toàn bằng 0, Đường Kim mặt kệ cho ánh mắt giết người của Băng Tuyết Liên nhìn chằm chằm vào mình, hắn cũng không yếu thế, ánh mắt không kiêng nể quét tới quét lui trên người nàng, cho dù thân thể nàng đã bị lụa trắng bao bọc rất kĩ nhưng vẫn không thể nào che đi thân đoạn ngạo nhân kia.
Đường Kim quét mắt quanh người Băng Tuyết Liên một vòng rồi ánh mắt dừng lại ở một vị trí, cũng là bộ vị lồi ra căng nhất trên người nàng, ánh mắt hắn bắt đầu nóng lên, cứ nhìn chằm chằm như vậy không chịu rời đi, tựa hồ như bị đứng hình ở đó.
Đây là một trận đấu bằng ánh mắt, nhưng rất nhanh Băng Tuyết Liên đã thua trận, ánh mắt của nàng tựa hồ không có chút lực sát thương với Đường Kim nhưng ánh mắt tràn đầy dục vọng không che giấu của hắn lại làm nàng cảm giác cả người không tự tại.
-Đừng nhìn ta như thế. – Băng Tuyết Liên nhịn không được quát lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận