Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 797: Ngươi sẽ không may mắn đâu

-A…đau quá!
-Mau, mau báo cảnh sát!
-Mau gọi cấp cứu, có người bị thương!

Bốn phía đều là những tiếng kêu la kinh hoàng, sắc mặt của Diệp Tử Vận có chút tái nhợt, cho dù nàng không phải chịu chút tổn thương nào nhưng nàng biết nếu như vừa rồi nếu chiếc xe kia đợi nàng ngồi lên xong mới nổ thì nàng đã khó mà thoát nổi một kiếp này.
Cho dù Diệp Tử Vận không phải là người chuyên nghiệp nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được trung tâm của vụ nổ chính là chỗ buồng lái, cũng chính là nói vụ nổ này hoàn toàn là nhằm vào nàng.
-Đừng sợ, có ta ở đây cho dù vừa rồi chúng ta có ngồi trong xe cũng sẽ không sao hết. – Đường Kim siết chặt lấy vòng eo của Diệp Tử Vận, an ủi nàng một câu.
-Ừm - Diệp Tử Vận nhẹ nhàng gật đầu, vừa rồi tâm tình có chút hoảng loạn của nàng rất nhanh đã bình ổn lại.
Đang định nói gì đó thì điện thoại của nàng đột nhiên rung lên, lấy điện thoại ra xem thì phát hiện có người gửi tin nhắn tới.
-Lần sau sẽ là lúc cô ngồi lên xe mới phát nổ - nội dung của tin nhắn chỉ có như vậy nhưng cũng đã nói rõ lên thân phận của đối phương chính là hung thủ đã đặt bom trong xe của Diệp Tử Vận.
-Ngươi muốn thế nào? – Diệp Tử Vận lập tức trả lời tin nhắn.
-Để hắn đưa cho nàng một số điện thoại, cứ nói là nàng muốn thương lượng chi tiết với hắn. – lúc này Đường Kim bỗng lên tiếng nói, hắn cũng đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ là phát hiện đối phương không dùng số điện thoại để gửi tin nhắn mà lại gửi qua phần mềm nào đó trên mạng, cho nên hắn mới cần số điện thoại của đối phương, nếu có số điện thoại, hắn lập tức có thể truy tung.
-Ừm. – Diệp Tử Vận lập tức làm theo lời Đường Kim.
-Cô không cần thương lượng chi tiết với ta, cô biết cần phải tìm ai để thương lượng. – đối phương lập tứctrả lời, chỉ là vẫn không chịu đưa số điện thoại cho Diệp Tử Vận.
-Chồng, đối phương dường như rất cẩn thận, hắn không muốn chúng ta tìm được hắn. – Diệp Tử Vận nhẹ giọng nói, nàng tự nhiên là biết nguyên nhân Đường Kim muốn số điện thoại.
Đường Kim không có lên tiếng, chỉ cầm điện thoại lên gọi cho Hiểu Hiểu.
-I’m sorry, số điện thoại bạn đang gọi đang bận luyện công… - nghe thấy thanh âm máy móc truyền tới, Đường Kim vô cùng buồn bực, từ lúc nào mà đến cả số điện thoại của tiểu nha đầu kia cũng không gọi được nữa rồi?
Không làm gì được, Đường Kim chỉ có thể cúp máy rồi nói với Diệp Tử Vận:
-Lấy danh thiếp của Lạc Chí Thiện ra đi, làm thịt hắn trước rồi nói tiếp.
Nếu tiểu nha đầu đã bận thì Đường Kim chỉ có thể dùng phương pháp của chính mình để tìm người rồi.
-Chồng, không cần tìm hắn, hắn đã tự tìm đến cửa rồi. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng nói, đồng thời đưa mắt nhìn về phía xa, nơi đó có một chiếc ô tô vừa mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, một nam một nữ nhanh chóng bước xuống, nam cao lớn anh tuấn, nữ nhỏ nhắn vũ mị, chính là Lạc Chí Thiện mà Tôn Thanh Đường Kim vừa gặp lúc trước.
Lạc Chí Thiện đưa mắt nhìn bốn phía một cái, rất nhanh đã tìm được vị trí của Diệp Tử Vận, hắn không nhanh không chậm đi về phía nàng.
-Diệp tổng, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi. – Lạc Chí Thiện tươi cười nhìn Diệp Tử Vận, sau đó cố ý bày ra một bộ dáng mê hoặc:
-Nơi này mới xảy ra chuyện gì vậy? Hình như ta vừa nghe thấy tiếng nổ lớn, không phải trùng hợp như vậy chứ? Là xe của Diệp tổng bị nổ sao?
-Đúng là vừa hay lại trùng hợp như vậy. – Diệp Tử Vận nhìn Lạc Chí Thiện, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, không hề có chút phẫn nộ.
-Thân ái à, bây giờ nàng đã hiểu chưa? Lúc trước đáng lễ nên trực tiếp làm thịt hắn rồi! – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Chồng, ta biết mình sai rồi, tiếp theo để chàng xử lý đi. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng gật đầu.
-Diệp tổng, vậy thì thật không may, cô không bị ảnh hưởng gì chứ? Nhưng mà không sao, trong cái rủi lại có cái may, may mà lúc đó cô không có trên xe, nếu không… - Lạc Chí Thiện vẫn đang giả bộ đồng cảm thì đột nhiên cảm giác được một cơn đau dữ dội từ dưới bụng truyền tới, lời còn chưa kịp nói hết thì đã phải thay bằng một tiếng kêu thảm:
-A…
-Bất hạnh chính làngươi tự mình tìm tới đó! Càng bất hạnh hơn là ngươi sẽ không may mắn đâu, hôm nay ngươi chết chắc rồi! – Đường Kim lại đạp thêm một cước nữa vào giữa háng Lạc Chí Thiện, đem hắn đạp ngã xuống đất rồi dẫm một chân lên trên đầu hắn:
-Nói đi, ai là kẻ đặt bom? Ta tin rằng ngươi không có bản lĩnh đó.
-Á..Á Á… - Lạc Chí Thiện phát ra một tiếng kêu vô cùng thê lương, tiếng kêu kinh khiếp trời đất như thế đã hấp dẫn không ít người .
-Ngươi làm gì thế? - Tôn Thanh đại kinh thất sắc hô lên:
-Mau thả Lạc tổng ra!
Thấy Đường Kim không có ý thả người, Tôn Thanh bắt đầu lớn tiếng hô:
-Bớ người ta, cứu mạng a, có người muốn giết người... á!
Tôn Thanh còn chưa kịp dứt lời thì đồng dạng cũng phát ra một tiếng hét thảm, là Đường Kim đột nhiên hung hắng tát một cái thật mạnh lên mặt nàng.
Đáng thương cho Tôn Thanh, hét thảm một tiếng xong chỉ thấy trời đất quay cuồng rồi bụp một cái ngã lăn ra đất đồng thời kinh hoàng hô lên:
-Cứu mạng, cứu mạng a…
-Hô đi, cứ việc hô, xem có ai đến cứu cô? – Đường Kim khinh bỉ nhìn Tôn Thanh, sau đó không thèm để ý đến nàng nữa mà quay sang nhìn Lạc Chí Thiện dưới chân hắn:
-Não tàn ta gặp nhiều ròi, nhưng còn chưa gặp kẻ nào não tàn như ngươi, vậy mà dám chạy tới tận đây đe dọa nữ nhân của ta? Lúc trước ta đã muốn làm thịt ngươi, là Tử Vận tâm địa thiện lương nên ta mới cho ngươi một con đường sống, vậy mà ngươi lại dám đặt bom trên xe nàng?
Đường Kim hung hăng dẫm mạnh lên dầu gối Lạc Chí Thiện:
-Ngu ngốc, nữ nhân của Đường Kim ta là thứ ngươi có thể đụng vào sao?
RẮC RẮC.
Đầu gối của Lạc Chí Thiện lập tức vỡ nát, tiếng hét của hắn càng thảm thiết hơn.
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, cả đám người vốn đang huyên náo dường như bị tiếng la hét của Lạc Chí Thiện dọa cho sợ hãi, còn có một vài người khác thì là do nghe được câu nói vừa rồi của Đường Kim.
Trong đầu không ít người cùng nổi lên một ý niệm, thì ra vị này là Đường Kim? Cũng có vài người cảm thấy hoang đường, tại Ninh Sơn mà vẫn có người dám đe dọa nữ nhân của Đường Kim sao?
-Có.. có gì từ từ nói… - Lạc Chí Thiện có nén cơn đau, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đường Kim, lúc này hắn cũng biết là mình đạp phải thiết bản rồi, hắn tự cho mình là đã đủ hung hăng ngang ngược, nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng chỉ dám lén lén lút lút, thế mà tên ngoan nhân này lại dám trực tiếp hành hạ hắn trước mặt công chúng!
-Nói đi, tên đặt bom kia đang ở đâu? Nói ra vị trí của hắn ta sẽ cho người chết thống khoái một chút! – lần này Đường Kim thực sự là lửa giận ngút trời, ở Ninh Sơn này mà vẫn còn có người dám đặt bom vào xe nữ nhân của hắn?
-Cứu mạng a! – Tôn Thanh đột nhiên từ dưới đất bò dậy, dường như thấy được cứu tinh, nàng bỗng hô lớn:
-Cảnh quan, mau cứu ta, cứu ta, tên điên này hắn muốn giết người…
Bạn cần đăng nhập để bình luận