Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 722: Thiên Sứ áo đen đại triển thần uy.

-Mẹ nuôi, đừng có nói lời thừa với chúng nữa!
-Cha nuôi nói rồi, có nhiều người rất là gợi đòn!
-Không đánh không được!
-Để chúng ta cùng đập cho chúng một trận đi, ném xuống núi là xong!
Bốn tỷ muội Khả Ái Lanh Lợi ở một bên đã có chút nhịn không nổi mà cùng hò hét.
-Được rồi. – Kiều An An khẽ gật đầu rồi lùi sau vài bước:
-Mọi người cùng lui lại.
Thấy Kiều An An nói thế mọi người cũng lập tức lùi về phía sau, nhìn thấy một màn này Âm Khai Sơn cười lạnh:
-Coi như các ngươi biết thức thời!
-Đồ ngu, vẫn còn bọn ta nè! – Khả Ái Lanh Lợi phát hiện bọn mình bị Âm Khai Sơn bỏ qua, bất mãn hô lên.
Kì thực cũng khó trách các nàng không được để ý tới, người không biết nội tình thì làm sao có thể ngờ được bốn tiểu nha đầu này lại là cao thủ mạnh nhất ở đây chứ?
Âm Khai Sơn và nữ nhân kia đều như thế, ngay từ đầu hai người căn bản là không thèm để ý tới bốn tiểu nha đầu, cho nên bọn họ càng không thể nào nghĩ ra bốn tiểu nha đầu này mới là cao thủ chân chính, sau khi hai người nhìn ra Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu là người trong Tiên môn thì lực chú ý của hai người hoàn toàn đều đặt trên người Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu, lúc chúng phát hiện Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu đều lùi về phía sau thì chúng cũng tự nhiên là cho rằng đám người này không dám động thủ nữa.
Đây cũng là yếu tố chú định cho bi kịch của chúng.
Bốn tỷ muội Khả Ái Lanh Lợi tính tình cũng không phải hiền lành gì, bất luận chúng có thông minh thế nào đi chăng nữa nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con, tính khí của trẻ con mới là đáng sợ nhất, đặc biết là bốn tiểu ma nữ mang trong mình siêu năng lực này, tính khí của chúng tuyệt đối không thể nào tốt như Đường Kim được.
Khả Ái Lanh Lợi vốn đang có chút buồn bực, bây giờ lại bị hai người Âm Khai Sơn xem thường càng làm chúng thêm bất mãn, thế cho nên chúng vừa dứt lời đã lập tức động thủ.
Bốn cái bóng nho nhỏ trong chớp mắt đã vây lấy hai người Âm Khai Sơn và nữ nhân kia vào giữa, tám cánh tay nho nhỏ cùng phát động công kích, chỉ trong một khoảnh khắc tám cái tay đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn cánh tay vây kín lấy Âm Khai Sơn và nữ nhân kia, cùng với lúc đó hai người này đều cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng cường đại từ bốn phương tám hướng dũng mãnh ập tới.
Âm Khai Sơn cả kinh, nữ nhân kia sắc mặt cũng đại biến, cỉ trong một sát na hai người đã phạm phải một sai lầm lớn, cả hai từ đầu chí cuối đều không thể phát hiện ra nơi này có cao thủ chân chính, đồng thời hai người cũng có một chút cảm giác hoang đường, cao thủ Tiên môn cường đại nhất ở nơi này vậy mà lại là bốn đứa nhỏ nhìn như vô hại này?
-Đánh con mắt của ngươi!
-Ai bảo ngươi có mắt như mù!
-không nhìn ra được bọn ta!
-Có mắt để làm gì chứ?
Theo từng tiếng hô bất mãn của bốn tiểu nha đầu, Âm Khai Sơn và nữ tử kia dường như cùng đồng thời cảm thấy trước mặt đầy sao, trong chớp mắt đã có vô số nắm tay nhỏ cùng đánh lên trên vành mắt hai người.
-Bảo các ngươi ra ngoài không chịu ra này!
-Ai bảo các ngươi cứ đứng lỳ ở đây chứ?
-Không biết đi sao?
-Có chân để làm gì chứ?
Bốn tiểu nha đầu lại bất mãn hô lên.
-Ách.. ặc… ựa..
Âm Khai Sơn và nữ nhân kia đồng thời cùng phát ra những tiếng rên đau đớn, trong chớp mắt hai người đề cảm nhận được vô số cỗ lực lượng đồng thời đả kích vào hai chân của mình, một giây sau hai người đều đững không vững nữa mà cùng ngã lăn ra đất.
Lúc này đây Âm Khai Sơn và nữ nhân kia đồng thời đều có một cảm giác vô cùng hoang đường, hai người đường đường là cao thủ Trúc Cơ trung kì, nhưng trước mặt bốn đứa nhỏ này lại hoàn toàn không có một chút lực hoàn thủ, càng hoang đường hơn là cả hai đều không biết mình bị đánh như thế nào, cách tấn công của bốn tiểu nha đầu này vô cùng quỷ dị, bọn họ không những không có lực hoàn thủ mà thậm chí đến tránh né hay phòng thủ đều làm không nổi, việc duy nhất có thể làm tựa hồ chỉ là tập trung công lực toàn thân bảo vệ những bộ vị trọng yếu mà thôi.
-Vả vào miệng!
-Đập vào mũi!
-Đánh vào tay!
-Đạp vào mông chúng!
… Trận chiến đấu này bắt đầu nghiêng hẳn về một bên, điều này làm cho Âm Khai Sơn và nữ tử kia cảm thấy vừa uất ức vừa nhục nhã, đồng thời cũng làm cho mấy người Kiều An An đang đứng xem ở một bên trừng mắt há miệng.
Trong mắt của mọi người thì Âm Khai Sơn và nữ nhân kia chẳng khác gì đồ chơi của Khả Ái Lanh Lợi, bọn chúng quả là nói chỗ nào sẽ đánh vào chỗ đó, đến cuối cùng bọn chúng đem hai người kia làm bóng mà đá thẳng xuống núi.
-Bọn nhỏ thật là lợi hại. – Lưu Đan tự lẩm bẩm.
Kiều An An cũng lộ ra một biểu tình quái dị, kì thực đây cũng là lần đầu tên nàng được chứng kiến sự lợi hại của Khả Ái Lanh Lợi.
Có điều tất cả bọn họ đều không biết rằng trên đỉnh Ninh Sơn đang có một nam tử áo trắng đứng đó, từ xa xa quan sát tất cả tình huống vừa rồi, người này chính là Thu Phong Hàn.
Lúc này Thu Phong Hàn cũng đang há hốc mồm thầm nhủ:
-Con bà nói, nơi này không chỉ có Đường Kim mới biến thái, bốn tiểu nha đầu biến thái kia từ đâu chui ra không biết?
Khẽ lắc đầu, Thu Phong Hàn đồng tình nhìn hai người Âm Khai Sơn sắp bị rơi xuống tới chân núi:
-Ta vẫn là nên trốn xa một chút!
Vừa dứt lời Thu Phong Hàn đã lập tức biến mất.
Trước cửa tòa nhà Hoàng Kim, một thanh niên nam tử đang đứng ngước nhìn lên đỉnh lầu, nơi đó đèn vẫn còn sáng, người được tôn xưng là Thiên Nam đệ nhất mỹ nữ, tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Kim, Tần Khinh Vũ, chắc vẫn đang ở trong phòng làm việc.
Thanh niên nam tử này chính là Điền Hàn Sơn, Âm Sơn phái – Điền Hàn Sơn.
Cuộc đời của Điền Hàn Sơn từ trước đến giờ đều là một tấn bi kịch, cho dù rất nhiều người đều nói tướng mạo không thể quyết định tất cả, đặc biệt là đối với nam nhân tướng mạo cũng không quan trọng lắm, nhưng mà trên thực tế thì một nam nhân không đẹp trai cũng không sao cả, nhưng nếu hắn xấu vãi lều thì vẫn là không thể chấp nhận được, Điền Hàn Sơn cũng chỉ vì quá xấu xí mà bị vô số người cười chê.
Lúc hắn còn nhỏ đã phải sống dưới sự cười nhạo của vô số bạn bè, mãi đến khi hơn mười tuổi hắn mới vô tình được một vị cao nhân nào đó trong Tiên môn phát hiện.
Tuy rằng tướng mạo của Điền Hàn Sơn không ra làm sao nhưng tư chất tu tiên của hắn lại cực kì tốt, chỉ là sau khi gia nhập Âm Sơn phái, hắn vẫn thường xuyên bị người cười nhạo và bắt nạt, hắn dường như cũng dần dần quen với cảnh đó, cho đến một đoạn thời gian trước, một sự kiện làm người thật thà như hắn trở nên biến thái.
Điền Hàn Sơn bị một vị sư muội mà hắn thầm yêu chơi cho một vố, một vố cực kì sâu cay, vị sư muội kia giả vờ thích hắn cũng chỉ là muốn trêu đùa hắn, sau đó thì Điền Hàn Sơn không nhịn nổi cảnh bị mọi người chế nhạo, càng không thể chịu nổi việc bị vị sư muội kia sỉ nhục,cuối cùng hắn đã bạo phát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận