Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1168: Ngươi dùng tốt hơn máy bay nhiều

Mấy tên gia hỏa bi kịch này tự nhiên là không biết Đường Kim đã ôm mỹ nữ kia tới một điểm cách đó cả vạn dặm – nơi Băng Cung xa xôi, nàng cũng chính là Băng Tuyết Liên,vừa rồi Đường Kim mới trêu ghẹo khối băng lớn Hàn Băng cho nên hiện tại cũng chẳng mấy hứng thú trêu đùa Băng Tuyết Liên nữa ,trực tiếp đưa phong thư của Hàn Băng cho nàng:
-Tuyết Liên mỹ nữ, bảo vệ Băng Cung, bảo vệ hòa bình thế giới, trọng trách nặng nề này phải giao cho nàng rồi. – Đường Kim nhanh chóng nói một câu:
-Ta không làm phiền nàng nữa, làm tốt nhiệm vụ nha.
Cũng không cho Băng Tuyết Liên cơ hội lên tiếng, Đường Kim trực tiếp chạy mất, còn về lời hứa với Băng Tuyết Liên thì dù sao nàng cũng chưa có bảo vệ Mộc Vũ đủ 7 ngày, tất nhiên là hắn không cần nói rồi.
… B
ên phía tiểu nam hồ rất nhanh đã trở lại vắng vẻ, đám nam sinh nữ sinh tụ tập xem náo nhiệt đã rời đi, bây giờ vẫn là buổi trưa, tuy thời tiết không quá nóng nhưng nam sinh nữ sinh hẹn hò nói chuyện tình yêu trên bãi cỏ vẫn khá ít, trong đình viện giữa hồ lúc này Mộc Vũ đang có chút buồn bực, không biết tên lưu manh Đường Kim đưa Tuyết Liên tỷ đi đâu mất rồi.
Càng buồn bực hơn là hắn không thèm nói với nàng một tiếng, trực tiếp ôm người đi mất, đúng là máu sắc lên não không nhịn được nữa sao?
-Con cá kia đẹp phết. – một thanh âm đột ngột vang lên bên tai Mộc Vũ, là tiếng của Đường Kim.
-A? – Mộc Vũ giật nảy mình, sau đó có chút tức khí:
-Cá gì mà cái, làm gì có cá?
-Thân ái, ta thấy nàng đang chăm chú nhìn xuống dưới hồ như thế, cứ tưởng nàng đang ngắm cá cơ. – Đường Kim cười hì hì:
-Người ta bảo là trong mắt không có cá, trong lòng có cá, nếu như nàng nghĩ ở đó có cá thì ở đó sẽ có thôi…
-Ây, ngươi nói cái gì cứ như tiểu thuyết kiếm hiệp vậy? Tuyết Liên tỷ đâu? –Mộc Vũ bực mình hỏi.
-Nàng về nhà rồi. – Đường Kim hời hợt đáp:
-Nếu như nàng nhớ nàng ta thì có thể trồng một cây tuyết liên đi.
Không đợi Mộc Vũ đáp, Đường Kim lại nói:
-Phải rồi, Mộc Mộc thân ái, nói cho nàng một tin tốt, Hắc Võng đã không còn tồn tại nữa, cho nên nàng không cần phải lo lắng chúng phái sát thủ tới giết nàng nữa, e hèm, nàng tự do rồi, ta cũng được tự do, ta đi đây, bye bye nhé, khi nào đi tắm ta sẽ nhớ tới nàng. ( hai từ Mộc Vũ đọc gần giống với từ tắm táp)
Đường Kim nói đi liền đi, đáng thương cho Mộc Vũ còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã biến mất.
Buồn bực thì buồn bực nhưng Mộc Vũ cuối cùng cũng nhận được một tin tốt, nàng rốt cục cũng được an toàn, không cần phải lo bị Hắc Võng ám sát nữa, từ giờ trở đi nàng lại có thể sống cuộc sống như trước đây rồi.
Chỉ là Mộc Vũ hơi có chút hoài nghi, liệu mình có thể trở về như trước đây?
… T
hật ra thì Đường Kim cũng không đi quá xa, hắn trực tiếp tới phòng bếp của mình ở phía đối diện cổng trường, chỉ bất quá sau khi phát hiện bên trong không có ai, Tống Oánh và Tiểu Đậu Nha đều không có nhà, chắc là Oánh Oánh bảo bối lại đưa Tiểu Đậu Nha đi đâu luyện công rồi.
Suy nghĩ một hồi, Đường Kim thuấn di một cái về Ninh Sơn, bất quá lần này không phải là về biệt thự trên núi mà là trực tiếp xuất hiện trong biệt thự của Tần gia.
Đoạn thời gian gần đây cuộc sống của Đường Kim có chút hỗn loạn, hắn cũng khá lâu rồi chưa gặp Tần Khinh Vũ.
Thuận thế ngồi xuống sô pha, Đường Kim đang định dùng liên kết tâm linh để liên lạc với Tần Khinh Vũ, nhưng đột nhien hắn mờ mờ cảm nhận được có gì đó không đúng, quay đầu một cái liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
-Ý, Đường Kim chết bầm, sao ngươi lại ở đây? – thanh âm có chút kinh ngạc truyền tới.
Một thiếu nữ cực kì thanh thuần lại cao quý thánh khiết từ trên cầu thang đi xuống, chính là vị hôn phu của Đường Kim, Tần Thủy Dao.
-Cô ngốc, kì nghỉ sắp hết rồi, sao nàng còn chưa về kinh thành? – Đường Kim cũng có chút ngạc nhiên, còn có chút buồn bực, hắn vốn tới để tìm Khinh Vũ tỷ tỷ a, sao lại gặp phải cô ngốc này chứ?
-Ta còn không gấp, ngươi gấp cái gì? - Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng:
-Hơn nữa ngày mai vẫn còn 1 ngày mà.
-Khinh Vũ tỷ tỷ không ở nhà à? –Đường Kim thuận miệng hỏi.
-Mẹ đi tỉnh thành rồi, ngươi không biết sao? – Tần Thủy Dao hỏi lại.
-Tỉnh thành? – Đường Kim ngẩn ra, tin tức này làm hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn, Khinh Vũ tỷ tỷ cư nhiên tới Minh Hồ thị? Lẽ nào nàng tới tìm hắn sao?
-sản nghiệp của tập đoàn Hoàng Kim đang chuyển dời lên tỉnh thành, tuy rằng tổng bộ vẫn ở Ninh Sơn bất quá mẹ nói muốn mở chỉ nhánh ở tỉnh thành, cụ thể như thế nào ta cũng không dõ, dù so mới sáng sớm mẹ đã đi rồi. – Tần Thủy Dao vươn vai một cái:
-Phải rồi,nếu ngươi đã tới đây thì ta đưa ta tới kinh thành đi, ở nhà một mình buồn chết.
-Cô ngốc, nàng định coi ta là máy bay chuyên dụng đó à? – Đường Kim có chút cạn lời.
-dùng ngươi còn tốt hơn máy bay nhiều. –Tần Thủy Dao yêu kiều hừm một tiesng:
-Êi, đợi một chút, ta đi lấy đồ.
Vài phút sau nàng xách theo một cái cặp nhỏ đi xuống lầu, tới bên cạnh Đường Kim, rất tự nhiên kéo tay hắn:
-Ê, đi thôi!
Đường Kim cũng không nói gì, thực tiếp thuấn di một cái tới đại học Yến Kinh.
-được rồi, ngươi về đi. – Tần Thủy Dao buông tay Đường Kim ra, bộ dáng tùy ý nói.
Đường Kim lại có chút buồn bực, Cô Ngốc này coi hắn như máy bay, dùng xong đã không trả phí còn thái độ vậy sao?
-Bỏ đi, ta không tính toán với đồ ngốc. –nhìn theo bóng lưng mê người của Tần Thủy Dao, Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi biến mất tại chỗ.
Đường Kim không hề biết rằng lúc hắn vừa biến mất thì Tần Thủy Dao liền quay đầu lại, có chút bất mãn thầm mắng:
-Đường Kim chết bầm, bảo ngươi về ngươi liền về sao? lẽ nào không muốn ở lại một chút với ta?

Đường Kim lại thuấn di trở về Ninh Sơn, hắn cảm thấy lúc nào mình cần tiền thì có thể hóa thân làm một chiếc máy bay siêu tốc thu phí, với tốc độ của hấn một ngày có thể kiếm mấy chục, trăm vạn chứ chẳng chơi.
Chỉ tiếc là hắn không thiếu tiền, công việc có tiền đồ như vậy cũng đành bỏ qua, nếu không trên thế giới này sẽ nhiều thêm một nghề nghiệp gọi là máy bay chạy bằng cơm.
Biết Tần Khinh Vũ đã tới tỉnh thành, Đường Kim quyết định trước tiên tạm thời chưa vội tìm nàng, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tử Vận.
-Lão công. – thanh âm mềm mại vui tai của Diệp Tử Vận rất nhanh đã truyền tới.
Đường Kim nhìn tọa độ định vị trên màn hình mà nhất thời có chút ngẩn ra, hai giây sau hắn mới tò mò hỏi:
-Tử Vận, sao nàng cũng tới tỉnh thành rồi?
Diệp Tử Vận cư nhiên cũng đang ở Minh Hồ thị, điều này làm Đường Kim khá ngạc nhiên, lẽ nào nàng và Tần Khinh Vũ cũng nhau lên tỉnh thành? Chỉ là sao hắn lại không nhận được tin gì nhỉ?
Đầu giây bên kia, Diệp Tử Vận khẽ chầm mặc một lát rồi nhẹ giọng nói:
-Lão công, kì thực ta đã chuyển tới tỉnh thành rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận