Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1253: Tô Vân Phi giải thoát.

Cước bộ của Đường Kim bỗng dừng lại, ánh mắt khẽ xẹt qua một tia kinh ngạc, kinh ngạc không phải vì người trước mặt này là người ngoại quốc, mà là vì trên người hắn cư nhiên có khí tức của tu tiên giả.
Kể từ khi bắt đầu bước chân vào Tiên môn, Đường Kim đã gặp qua không ít tu tiên giả, người chết trong tay hắn cũng không ít, nhưng ngoại quốc tu tiên giả thì hắn mới thấy lần đầu tiên, lẽ nào nước ngoài cũng có người tu tiên?
Bất quá ý niệm rất nhanh xoay chuyển một cái, điều này tựa hồ cũng không có gì là lạ, nếu như Hoa Hạ có thể có nhiều người tu tiên như vậy, thì nước ngoài tất nhiên cũng sẽ có, chỉ là nếu nước ngoài không thiếu người tu tiên vậy tại sao bây giờ hắn mới biết đến sự tồn tại của họ?
Cho dù tu tiên giả trước mặt hắn này tu vi thấp đến đáng thương, nhưng lần đầu tiên gặp tu tiên giả nước ngoài vẫn làm Đường Kim có chút mơ hồ, lẽ nào bởi vì nguyên do của Tiên giới nên mới xuất hiện ngoại quốc tu tiên giả sao?
Hoặc là trước kia ngoại quốc tu tiên giả đều an phận ở yên trong nước mình, mãi đến bây giờ vì nguyên nhân nào đó mới tới Hoa Hạ?
-Ngươi nói rất đúng, không thể rời đi dễ dàng như vậy được. – Đường Kim cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó đột nhiên vỗ ra một chưởng:
-Đánh ngươi xong rồi rời đi mới hợp lí.
ựa!
một tiếng kêu đau đớn vang lên, nam tử tóc vàng bay ngược ra ngoài, rơi cái bụp xuống dưới đường.
Đường Kim ôm Judy và Tô Vân Phi đi ra khỏi cửa, đứng trước mặt nam tử tóc vàng, từ caonhìn xuống dưới mà nói:
-Ta gọi là Đường Kim, phía đối diện đại học Thiên Nam có một nơi gọi là nhà bếp của Đường Kim, tùy thời hoan nghênh ngươi tới báo thù.
Chỉ để lại một câu như vậy, Đường Kim liền hôm theo hai vị mỹ nữ biến mất tại chỗ.
Một giây sau Đường Kim đã tới kí túc của Judy, khẽ buông eo nàng ra, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng một câu:
-Nàng trước tiên ở nhà đóng cửa xám hối, muộn một chút ta sẽ tới trừng phạt nàng.
Cũng không đợi Judy phản ứng, Đường Kim liền trực tiếp biến mất.
-Đây, đây là đâu? – một giây sau, thanh âm bất an của Tô Vân Phi vang lên.
-Tô lão sư, nàng lẽ nào không nhận ra nơi này sao? – Đường Kim cười hì hì bên tai Tô Vân Phi một tiếng:
-Quay người lại, mau nhìn địa phương quen thuộc này đi.
Tô Vân Phi quay người ra liền phát hiện hoàn cảnh bốn phía đúng là có chút quen thuộc.
-Đây, đây là Ninh Sơn nhị trung? – ngữ khí của Tô Vân Phi tràn đầy vẻ khó tin:
-Ta, sao chúng ta lại tới nơi này?
Nơi này xác thực là Ninh Sơn nhị trung, chính xác hơn mà nói thì hai người đang đứng trên đỉnh lầu của giảng đường, thời gian cách biệt nửa năm, Tô Vân Phi lại một lần nữa trở về đây, trong lòng nàng kinh ngạc vạn phần, đồng thời còn có một chút cảm giác quái dị.
-Bởi vì nơi này có ý nghĩa đặc biệt với chúng ta, chúng ta tới đây để làm một chuyện có ý nghĩa càng đặc biệt hơn. – Đường Kim từ phía sau ôm lấy eo Tô Vân Phi, khẽ dùng sức ép nàng vào lan can, một tay của hắn cũng lần nữa đặt lên hàng cúc áo thứ hai của nàng, chiếc cúc này đã được cài lại nhưng rất nhanh lại bị mở ra.
Lần này Đường Kim không chỉ mở một cái cúc, mà là hai cái, ba cái… - cuối cùng áo sơ mi của Tô Vân Phi hoàn toàn bị cởi ra, bàn tay của Đường Kim lại di chuyển lên trên, đặt trên hai ngọn núi đôi hùng vĩ kia, khẽ dùng sức kéo một cái, áo ngực phần ở giữa đột nhiên toạc ra.
Tô Vân Phi nhất thời cảm thấy trước ngực hơi lạnh, cả người đột nhiên thanh tỉnh hơn một chút, vừa thanh tỉnh nàng nhất thời cảm thấy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
-Ngươi, sao ngươi lại như thế…ư… - Tô Vân Phi muốn mắng Đường Kim, nàng cảm thấy tên gia hỏa này cố ý chọn nơi này làm chuyện kia để tìm kiếm cảm giác kích thích, chỉ là nàng vừa nói được nửa câu, một trận tê dại từ trức ngực truyền tới sau đó lan ra toàn thân làm nàng lập tức ý thức được, sơn phong của mình đã thất thủ vào tay Đường Kim.
Tô Vân Phi cắn chặt môi, không để bản thân phát ra loại thanh âm đó, nhưng thân thể nàng lại phản bội lí trí của bản thân, hoặc là nói, thân thể nàng không thể nào giả vờ xấu hổ được,, nhu cầu về mặt kia bị trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Tô Vân Phi là một nữ nhân bình thường, nữ nhân bình thường đến tuổi của nàng tự nhiên sẽ muốn có nam nhân, chỉ là những năm qua nàng đã phát hiện bản thân nàng đã mất đi quyền lựa chọ nam nhân, mỗi lần nàng với nam nhân nào hơi xích lại gần một tí, Đường Kim lập tức sẽ vô tình hoặc cố ý xen vào phá hoại.
Nếu đã không thể phản kháng vậy thì chỉ có thể tiếp nhận, ý niệm này kì thực đã chiếm cứ nội tâm của nàng tử nửa năm trước, cho dù nàng đã từng nói với mình rất nhiều lần rằng mình là cô giáo, Đường Kim là học sinh, hai người như vậy là không được, nhưng nửa năm qua bản thân nàng thỉnh thoảng đã tự nhủ trong lòng, hai người hiện tại không phải là quan hệ sư đồ nữa, nàng và hắn hiện tại đều là học sinh của cùng một trường, giữa hai người có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai có thể chỉ trích.
Thân thể của Tô Vân Phi bắt đầu vô thức chuyển động, kiều đồn phong maqxn kia ma sát với hạ thể của Đường Kim, làm dục hỏa trong lòng hắn thiêu lên bừng bừng, nhìn xuống sân cỏ nhà trường ở phía dưới, trong lòng Đường Kim nổi lên một cảm giác kích thích chưa từng có.
Cho dù hắn một mực không có xem bản thân mình như là một học sinh bình thường, cũng tựa hồ không để ý tới thân phận là lão sư của Tô Vân Phi, nhưng lúc này đứng trên đỉnh giảng đường, một học sinh như hắn lại tùy ý cùng lão sư của mình kích tình, chuyện này vẫn mang cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, hoặc là giống như nửa năm trước Tô Vân Phi từng nói, hắn chính là muốn hưởng thụ khoái cảm chinh phục mỹ nữ lão sư này.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Vân Phi bắt đầu trìm vào mê muội bỗng thấy hạ thân mát lạnh, nàng ý thức được chuyện kia đã chuẩn bị phát sinh, tiếp theo đó nàng chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt hỏa ấm nóng từ phía sau tiến vào thân thể của mình.-Ưm… - bờ môi đang cắn chặt bỗng hé ra, không nhịn được nữa mà ngâm nga rên một tiếng đau đớn khe khẽ, khoảnh khắc đó, cõi lòng Tô Vân Phi trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như vừa mới bỏ xuống được một gánh nặng.
Tất cả như ván đã đóng thành thuyền, gạo đã nấu thành cơm, nàng cuối cùng cũng không cần vì vấn đề phải đối mặt thế nào với Đường Kim mà suy nghĩ nhiều nữa.
Lúc này đây Đường Kim không những cởi bỏ tất cả y phục của nàng, đồng thời hắn còn cởi bỏ hết cả những xiềng xích trói buộc tâm lí nàng, cho nàng triệt để được giải thoát.

Mười phút sau.
-không được, ở đây không được…ư…
Lại thêm mười phút nữa.
-Nơi này thực sự không được, đổi nơi khác…a…
Lại mười phút nữa…
-Ngươi, ngươi không được như thế…ưm…

Nửa đêm, trên sân cỏ của Ninh Sơn nhị trung, Tô Vân Phi mềm nhũn người nằm cuộn tròn trong lồng ngực Đường Kim, nàng vừa mới dùng chút khí lực cuối cùng của mình để mặc lại y phục, sau đó đến sức để nói chuyện cũng không còn nữa, trong lòng nàng đã thầm mắng Đường Kim không biết bao nhiêu lần, tên giác lang này cư nhiên đem nàng tới khắp nơi quanh trường cũ để làm chuyện đó, đến cả bục giảng nàng từng đứng để giảng bài cũng không bỏ qua!
-Cứu mạng a! – tiếng kêu cứu kinh hoàng đột nhiên tuyền tới, làm đầu óc Tô Vân Phi từ trong xấu hổ thanh tỉnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận