Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 838: Làm người đừng quá tuyệt tình

-Ủa, điện thoại của ngươi mua ở đâu sao nhìn lại dị dị thế? Còn có cả lịch sử cuộc gọi, làm sao có thể trực tiếp kiểm tra lịch sử liên lạc của người khác vậy? – Lạc Phỉ Phỉ tới sát bên cạnh Đường Kim, nhỏ giọng hỏi.
-Có một mỹ nữ rất muốn làm vợ ta, ta không đồng ý, nàng làm một chiếc điện thoại đặc chế tặng ta, , nhưng mà ta cũng không dễ bị lay động như thế, cho nên ta vẫn chưa có đồng ý để nàng làm vợ ta. – Đường Kim vừa kiểm tra lịch sử cuộc gọi vừa chém gió:
-Còn về tại sao có thể tra được thì bởi vì ta là nam nhân vĩ đại, muốn biết gì sẽ biết nấy a!
Lạc Phỉ Phỉ nhất thời lại có chút phiền muộn, tên hỗn đản này nói vài lời thật lòng thì chết chắc?
Nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện, Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được nói:
-Tôn Bác trong vòng một giờ qua chỉ có hai cuộc điện thoại, một cuộc là tam gia gọi cho hắn, một cuộc khác là hắn gọi tới kinh thành, Bành Dật Phong thì không có cuộc gọi nào hết, như vậy lẽ nào người kia chính là Tôn Bác?
-Cái này không nhất định,nói không chừng tên Bành Dật Phong kia vẫn còn điện thoại khác ở nhà, hơn nữa hắn có thể gọi cho tâm phúc của hắn để truyền lệnh xuống dưới, không nhất định phải trực tiếp gọi điện. – Judy khá là hứng thú nghị luận:
-Nhưng mà nếu như xem lịch sử lâu hơn trước, ví dụ như nửa tháng trước một tháng trước khẳng định có thể tìm thấy liên hệ giữa chúng.
-Ờ, Judy mỹ nữ nói không sai. – Đường Kim gật đầu.
-Nhìn số điện thoại này, còn có số này, tất cả đều đã từng liên lạc, quả nhiên là tên gia hỏa đáng ghét Bành Dật Phong! – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên hưng phấn hô lên, sau khi trung chuyển qua mười mấy số điện thoại, a cửu và Bành Dật Phong cuối cùng cũng được móc nối với nhau!
Lời này của Lạc Phỉ Phỉ vừa nói ra thì biểu tình của hai người Tôn Bác, Bành Dật Phong giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên, trên mặt Tôn Bác lộ ra nụ cười còn sắc mặt Bành Dật Phong thì trở nên có chút âm trầm.
-Ta đúng là nên tin vào cảm giác đầu tiên. – Đường Kim bắt đầu cảm khái:
-Đúng là lãng phí thời gian a!
Ngẩng đầu nhìn Bành Dật Phong, Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Này, tên ngu ngốc Bành Dật Phong kia, ngươi muốn chết như thế nào? Ta vẫn luôn cảm thấy làm người không nên quá tuyệt tình, luôn luôn phải để người khác có cơ hội lựa chọn, cho dù là người chết thì cũng có thể chọn cách chết, ví dụ như muốn tự sát thì ta sẽ cho ngươi cơ hội, nếu ngươi muốn đâm đầu vào tường thì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi, nhưng mà ta có một ý này rất hay, ngươi có thể đập đầu vào đậu hũ thối hoặc lấy sợi mì treo cổ mà tự tử, hai cách này rất sáng tạo đấy.
Nói đến đậu hũ, Đường Kim nhịn được lại quay sang nhìn Lạc Phỉ Phỉ một cái, bây giờ hắn có chút thèm đậu hũ của nàng.
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ đỏ lên, mắt trắng dã nhìn Đường Kim, tên hỗn đản sắc lang này, chỉ biết ăn đậu hũ của nàng thôi!
Bốn phía mọi người không biết phải nói gì, tên gia hỏa này nói làm người không thể quá tuyệt tình mà cái gọi là không quá tuyệt tình của hắn chính là để cho người khác chọn cách chết? Đây còn chưa đủ tuyệt sao?
-Đường Kim, việc đã đến nước này, ta thừa nhận là ta để người tới gây sự với ngươi, nhưng thế thì đã sao? Ngươi cướp nữ nhân của ta, thân làm nam nhân nếu như không thể làm gì đó thì có khác gì con rùa rụt cổ? – Bành Dật Phong từ từ đứng dậy, vừa nói chuyện vừa nhìn Tôn Bác một cái, dường như đang nói cáy Tôn Bác là rùa rụt cổ.
-Bành Dật Phong, ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ, ai là nữ nhân của ngươi, ta và ngươi không hề có chút quan hệ nào hết! – Lạc Phỉ Phỉ tức giận nói.
-Thân ái, ta đã nói rồi mà, người cao quý như nàng cần gì phải tranh chấp với loại tiểu nhân vật như hắn, để ta tới giải quyết đi. – Đường Kim khẽ cười một cái rồi nhìn Bành Dật Phong, nghiêm trang nói:
-Ngươi đừng có coi thường rùa rụt cổ, nó còn trường thọ hơn cả ngươi đấy!
Ngừng một chút, Đường Kim lại nói:
-Kì thực ta có thể hiểu cho ngươi, nếu như ai muốn cướp nữ nhân của ta, ta sẽ không bao giờ tha cho hắn, chính vì có thể hiểu được ngươi cho nên ta nhất định phải làm thịt ngươi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ hiểu cho ta chứ? Đương nhiên, không hiểu cũng chả sao, ta muốn ngươi hiểu chẳng qua là vì ta là người lương thiện, hi vọng ngươi có thể chết được nhắm mắt mà thôi.
Mọi người lần nữa cạn cmn lời, người này thật là vl, cái hắn gọi là không quá tuyệt tình chính là để người ta chọn cách chết, cái hắn gọi là thiện lương chính là để người ta chết được nhắm mắt, vậy lúc hắn tuyệt tình với độc ác thì sẽ như thế nào?
-Đường Kim, nói như vậy là ngươi nhất định phải giết ta? – Bành Dật Phong nhìn Đường Kim, cắn răng hỏi.
-Ta nói rồi, ngươi có thể tự sát, như vậy thì ta sẽ tiết kiệm được một chút khí lực, ta có thể đem khí lực dùng trên người Phỉ Phỉ. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Ngươi đi chết đi! – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được thấp giọng mắng Đường Kim một cái, đồng thời còn vô thanh vô thức nhéo lên đùi hắn, tên hỗn đản này thật là lưu manh!
-Đường Kim, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng Bành Dật Phong ta cũng không phải là loại người để mặc cho người khác làm thịt, muốn giết ta không dễ như thế đâu! – Bành Dật Phong hừ lạnh một tiếng:
Nếu ta đã dám tới đây, ngươi cho rằng ta không có chút chuẩn bị nào sao?
-Thế cơ à, vậy để ta xem ngươi đã chuẩn bị những gì đi! – Đường Kim hời hợt nói.
Bành Dật Phong nhìn về phía cửa, ngữ khí vô cùng cung kính nói:
-Băng Sương tiên tử, xin mời người ra mặt một chút.
Băng Sương tiên tử?
Nghe được cách xưng hô này trong lòng Đường Kim nổi lên một ý niệm cổ quái, tên Bành Dật Phong này không phải sẽ làm ra chuyện buồn cuời kia đó chứ?
Bóng trắng lóe lên một cái, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại lạnh lùng như băng sương xuất hiện trước mặt mọi người, là một mỹ nữ mặc áo bạc bó sát người, khuôn mặt tuyệt mỹ, thân hình cao cao gợi cảm, tuyệt thế phong tư của nàng làm cho hai đại mỹ nữ Lạc Phỉ Phỉ và Judy cũng phải có chút cảm giác tự thẹn không bằng
Bốn phia đột nhiên tĩnh lặng, cơ hồ tất cả mọi người đều bị phong tư có mỹ nữ áo bạc này khuất phục, chỉ có Đường Kim là trợn mắt há mồm, hoang đường, thật là quá hoang đường, tên ngu ngốc Bành Dật Phong rốt cục là phải ngu ngốc đến mức nào mới tìm đến bang thủ như thế này chứ?
Cái hắn gọi là Băng Sương tiên nữ chính là Băng Sương sát thủ thanh danh hiển hách, người mà Đường Kim đã sớm quen thuộc!
Đến cả Bành Dật Phong cũng bị phong thái của Băng Sương sát thủ khuất phục, nhưng một lát sau hắn đã hồi phục lại bình thường, sau đo thấy bộ dáng trừng mắt há mồm của Đường Kim hắn mới không nhịn được có chút đắc ý.
-Đường Kim, thế nào hả, ngươi bây giờ đã biết trên đời này không chỉ có ngươi có bản lĩnh siêu phàm thoát tục chưa hả? – Bành Dật Phong nhìn Đường Kim, trên mặt lộ vẻ cười lạnh:
-Muốn giết ta, trước tiên phải hỏi Băng Sương tiên tử có đồng ý không đã!
Lạc Phỉ Phỉ và Judy có chút lo lắng nhìn Đường Kim, các nàng đều cảm giác được mỹ nữ áo bạc vừa xuất hiện này tương đối bất phàm, nhưng mà lúc này Đường Kim lại đột nhiên nở nụ cười, mộ nụ cười vô cùng xán lạn.
-Thân ái, nàng tới có một mình sao? – Đường Kim nhìn mỹ nữ áo bạc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận