Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 828: Thực ra bây giờ ta đã rất thật thà rồi

Hai cảnh sát rất nhanh đã ngồi xuống phía đối diện Đường Kim, trung niên cảnh sát kia cuối cùng cũng lên tiếng:
-Nói đi, tên gì?
-Đường Kim. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Làm nghề gì?
-Cái gì cũng đã từng làm, giết người phóng hỏa là sở trường của ta, hạ độc tán gái là sở thích hàng đầu. – Đường Kim không nhanh không chậm đáp.
Hai tên cảnh sát đều ngớ người ra, bọn hấn cũng đã từng ở trong căn phòng này thẩm vấn qua không ít người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp một tên gia hỏa vl như thế này, vừa lên đã dám thừa nhận sở trường của mình là giết người phóng hỏa.-Có đem theo chứng minh thư không? – trung niên cảnh sát tiếp tục hỏi.
-Đem. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Lấy ra. – tên cảnh sát trẻ tuổi ra lệnh.
-không lấy. – Đường Kim dứt khoát cự tuyệt.
Hai tên cảnh sát lại đơ tập 2, những tưởng tên gia hỏa này sẽ rất phối hợp, nhưng bây giờ hắn nói thế là có ý gì?
-Ngươi tốt nhất nên thật thà một chút. – tên cảnh sát trẻ tuổi nhất thời có chút phẫn nộ, hắn đứng dậy vỗ bàn một cái quát với Đường Kim.
-Bây giờ ta đang rất thật thà a! – Đường Kim khẽ ngáp một cái:
-Bỏ đi, lười lãng phí thời gian với các ngươi, ta trực tiếp vào vấn đề, ai phái các người tới gây phiền toái cho ta?
Hai tên cảnh sát đơ tập 3, loanh quanh cả nửa ngày hóa ra tên gia hỏa này đã sớm biết bọn chúng có vấn đề?
-Đường Kim, bây giờ là chúng ta hỏi ngươi, không phải là ngươi hỏi chúng ta, ngươi lập tức thành thật trả lời cho ta, nếu không… - ngữ khí của trung niên cảnh sát bắt đầu có chút ý vị uy hiếp.
Chỉ là Đường Kim đợi hắn nói xong, Đường Kim đã nhảy ngay vào mồm hắn:
-Nếu không thì sao? Có phải là như thế này không?
Vừa dứt lời thì Thiên Đạo Kinh liền dang hai tay ra, còng số tám bị hắn dật đứt, sau đó một chiếc phi tiêu hoàng kim bóng loáng xuất hiện trên tay hắn, giơ lên rồi hạ xuống.
Á! – tên cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên hét lên một tiếng thê lương, bàn tay vừa đập bàn của hắn còn chưa có thu về, chiếc phi tiêu của Đường Kim đã sinh sinh đem bàn tay của hắn ghim chặt xuống bàn.
Biến cố đột ngột này làm trung niên cảnh sát giật mình kinh hãi, hắn vội vàng đứng bật dậy, một tay mò xuống thắt lưng, nhưng vừa sờ mới biết thắt lưng mình trống rỗng, một giây sau hắn đã thấy nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình.
-Đang tìm súng à? Ở đây này. – Đường Kim cầm súng chĩa thẳng vào đầu trung niên cảnh sát:
-Ta đã nói với các ngươi rồi, giết người phóng hỏa là sở trường của ta, bây giờ các ngươi có muốn trải nghiệm một chút không?
-Ngươi ngươi…có… có gì từ từ nói… - sắc mặt trung niên cảnh sát phút chốc trở nên trắng bệch, thanh âm cũng ấp a ấp úng, hắn cuối cùng cũng ý thức được lần này mình gặp phải ngoan nhân ( kẻ ra tay độc ác) cmnr, đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong, cho dù là cảnh sát thì cũng sẽ nhát gan như người bình thường mà thôi.
-Ngồi xuống, hai tay đặt lên trên bàn. – Đường Kim nhàn nhạt nói, sau đó mới quay đầu nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi đang đau đớn rên rỉ:
-Ngươi cũng vậy, nếu không ta cho ngươi một viên nát sọ đấy!
-Đây, đây là cục cảnh sát, ngươi đừng có làm loạn… - trung niên cảnh sát rất nghe lời ngồi xuống, hai tay đặt úp lên bàn, phút chốc mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
-Ngươi, nếu ngươi dám nổ súng những người khác sẽ nghe thấy. – tên cảnh sát trẻ tuổi cố nén đau, từ từ ngồi xuống, đem một tay còn lại cũng đặt lên bàn, sợ hãi nhìn Đường Kim uy hiếp.
Đường Kim lại phóng ra thêm một chiếc phi tiêu Hoàng Kim, đem cánh tay còn lại của tên cảnh sát trẻ tuổi ghim nốt xuống bàn.
-Aaaa… - tên cảnh sát trẻ tuổi lại gào lên thảm thiết.
-Ngươi xem, ngươi kêu gào thê thảm như thế đều không có ai tới đây, ngươi đừng tưởng ta không biết các ngươi đã đặc biệt chọn một căn phòng cách âm! – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Còn nữa, cho dù có người nghe được động tĩnh ở đây thì các ngươi cũng đã sớm dặn dò bọn họ, bất luận trong này có động tĩnh gì cũng sẽ không có người tiến vào, hừ, các người tám phần là muốn tra tấn ta ở trong này có phải không?
-Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? – trung niên cảnh sát sợ hãi hỏi.
Đường Kim không có lập tức đáp mà chỉ lấy ra một bó phi tiêu Hoàng Kim đặt lên bàn, dạt từng cái một ra bắt đầu đếm:
-Một cái, hai cái…ờ tổng cộng có mười hai cái, vừa đủ dùng!
Ngẩng đầu nhìn trung niên cảnh sát, Đường Kim chậm rãi nói:
-Nhìn thấy chưa hả? Chỗ này có 12 cái phi tiêu, ta định sẽ đem chúng dùng trên tay ngươi, trước tiên giống như hắn, ghim hai mu bàn tay trước, sau đó là mười ngón tay , mỗi ngón một cái, vừa đủ 12 cái, ngươi thấy kế hoạch này thế nào?
Sắc mặt trung niên cảnh sát càng trở nên tái nhợt, từng hạt mồi hôi lạnh từ trên chán ròng ròng chảy xuống, người ta thường nói thập chỉ liên tâm ( mười ngón tay liền với tim), loại thống khổ đó kinh khủng như thế nào, hắn thực sự không dám nếm thử.
-Ngươi, ngươi muốn biết điều gì? – trung niên cảnh sát run rẩy hỏi.
-Ta muốn biết gì sao? vừa rồi không phải là ta đã hỏi rồi sao? – Đường Kim ngạc nhiên hỏi ngược lại.
-Ta , ta chỉ phụng mệnh làm việc. – trung niên cảnh sát run rẩy đáp.
-Phụng mệnh? Phụng mệnh ai? Cục trưởng của các ngươi? – Đường Kimkhông nhanh không chậm hỏi:
-Hay là tên ngu ngốc Bành Dật Phong?
-Không, không phải, không phải cục trưởng của chúng ta, cũng không phải Bành thiếu. – trung niên cảnh sát lắc đầu:
-Là cửu ca của Tam Lạc hội bảo chúng ta làm.
-Tam Lạc hội? – Đường Kim khẽ cau mày:
-Đó là thứ gì? Có quan hệ gì với Bành Dật Phong không?
-Tam Lạc hội là một bang phái của thế lực ngầm, ta cũng không biết có quan hệ gì với Bành thiếu không, với loại người ở tầng thứ như ta, căn bản không có tư cách biết việc này. – trung niên cảnh sát bắt đầu nói chuyện thông suốt hơn:
-Ta chỉ biết lần này là cửu ca đích thân đưa bức họa kia cho ta, những việc khác ta không biết gì hết.
-Ngươi có gì muốn bổ sung không? – Đường Kim quay đầu nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi kia, nhàn nhạt hỏi.
-Ta, ta biết cửu ca ở đâu. – trong mắt tên cảnh sát trẻ tuổi tràn đầy vẻ sợ hãi.
-Biết thì mau nói, đừng lãng phí thời gian của ta! – Đường Kim có chút thiếu kiên nhẫn.
-Hôm nay là ngày đại thọ 40 của tam gia Tam Lạc hội, cửu ca khẳng định sẽ tới chúc thọ, ta biết nơi tổ chức thọ yến là lầu hai khách sạn Khải Phong, ngươi chỉ cần tới đó là nhất định có thể tìm thấy cửu ca. – tên cảnh sát trẻ tuổi vội vàng nói.
-Ờ, coi như ngươi cuối cùng cũng nói ra được chút thông tin có giá trị, ta giúp người thoải mái hơn một chút vậy. – Đường Kim hời hợt nói rồi đột nhiên dùng báng súng đạp vào đầu tên cảnh sát trẻ tuổi làm hắn ựa lên một tiếng liền ngất đi, tạm thời không cảm giác được thống khổ nữa.
Quay đầu nhìn trung niên cảnh sát, Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Còn ngươi? Ngươi còn gì muốn nói với ta không?
-Không, không có, ta , ta chỉ biết có vậy thôi… - trung niên cảnh sát mờ mờ cảm thấy tình uống không ổn, thanh âm bất tri bất giác trở nên lắp bắp.
Vừa dứt lời thì từ trên đầu truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, sau đó hắn cũng ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận