Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 680: Ta chưa từng tự ti

-Nói thừa, đương nhiên là muốn rồi. – Tần Thủy Dao khinh bỉ liếc Đường Kim một cái, vấn đều ngu ngốc như thế mà hắn cũng hỏi được.
-Cô bé ngốc, cô có biết vì sao hai năm nay ta dường như không hề tiến bộ chút nào không? – Đường Kim lại hỏi.
Tần Thủy Dao có chút buồn bực nhìn Đường Kim:
-Này, ngươi không phải là muốn nói tư chất của ta kém đó chứ? Tư chất của ta kém thì kém chứ sao, ta tự biết bản thân mình thế nào mà!
-Cô bé ngốc, cô thực sự là hiểu lầm rồi, kì thực tuy rằng tư chất của cô có kém một chút nhưng mà trên đời này người có tư chất tốt cũng không có bao nhiêu cả, hơn nữa hai năm qua ta phát hiện ra một điều là cái món tu luyện này tư chất có tốt cũng không bằng may mắn đâu. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Tần Thủy Dao:
-Cho nên tuy rằng tư chất của cô không tốt nhưng mà cô cũng không cần tự ti vì vận khí của cô rất tốt, cô rất may mắn đó.
-Ngươi mới tự ti ấy, ta chưa từng tự ti về mình! – Tần Thủy Dao tức giận nói.
-Thật ra cô có tự ti hay không thì cũng không có quan hệ gì với ta, nhưng mà nếu như cô có thế trở nên lợi hại hơn một chút thì ta tin chắc rằng cô sẽ rất tự tin đó. – Đường Kim cười hì hì:
-Cô có muốn biết phải như thế nào mới có thể trở nên lợi hại không?
-Ăn đan dược! – Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng.
-Ách! – Đường Kim ngẩn ra:
-Cô bé ngốc, cô đúng là có giác ngộ của một thùng thuốc siêu cấp đấy.
-Ngươi cho rằng hai năm qua ta chưa từng nghĩ cách sao? – Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng:
-Ta cũng tìm đọc rất nhiều sách, thậm chí còn xem cả tiểu thuyết nữa, sau đó thì ta mới rút ra một kết luận đó là tư chất như ta hoàn toàn không thể dựa vào chính mình để gia tăng công lực, biện pháp duy nhất là ăn đan dược, haizz,, cuối cùng là ngươi có tiếp tục cấp cho ta đan dược nữa không vậy?
-Có. – Đường Kim không biết từ đâu lấy ra một viên đan dược đưa cho Tần Thủy Dao:
-Cô bé ngốc, đây chính là Thiên Đạo Đan lần trước cô đã dùng, mau dùng tiếp đi.
-Loại đan dược như thế này có còn tác dụng không? – Tần Thủy Dao nhận lấy đan dược, có chút mê hoặc hỏi:
-Ta đọc rất nhiều tiểu thuyết đều nói rằng những loại đan dược có thể gia tăng công lực như thế này đều chỉ có thể ăn một viên, ăn nhiều cũng không có tác dụng gì hết.
-Đó đều là tiểu thuyết, có thể tin được sao? – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Nhưng mà có một vài loại đan dược giúp công lực đề thăng cực nhanh, bản thân nó cũng có độc, sở dĩ chỉ có thể ăn một viên là vì cơ thể người chỉ có thể thừa nhận lượng độc tính của một viên mà thôi, ăn nhiều có thể sẽ chết, Thiên Đạo Đan này không có độc đâu, cô cứ yên tâm ăn đi.
-Nếu chiếu theo ngươi nói thì chẳng phải là sau này ta vẫn có thể ăn tiếp loại đan dược như thế này sao? – Tần Thủy Dao bán tín bán nghi nhìn Đường Kim.
-Cô bé ngốc, thứ nhất là dan dược này không phải là cô muốn ăn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu, đấy không phải là thứ mà có thể tùy ý mua được ở tiệm thuốc bên ngoài, thứ hai là nếu ăn càng nhiều thì hiệu quả sẽ càng kém đi. – Đường Kim vì muốn lừa Tần Thủy Dao rời đi mà rất kiên nhẫn giải thích:
-Chỉ có điều là cô không cần phải lo lắng, cô có thể ăn loại đan dược này đến khi tu vi đạt tới Trúc Cơ, đợi cô Trúc Cơ thành công thì ta sẽ cho cô loại đan dược khác.
Cuối cùng Đường Kim mới cảm khái một câu:
-Thế nên ta mới nói là vận khí của cô rất tốt bởi vì cô quen biết ta, trên lý thuyết thì chỉ cần không ngừng ăn đan dược thì cô sẽ càng ngày càng lợi hại.
-Nói như vậy là sau này ta có thể lợi hại hơn ngươi sao? – Tần Thủy Dao dường như bắt đầu hưng phấn hơn.
-Cô bé ngốc, cô nên đi cắn thuốc đi. – Đường Kim có chút cạn cmn lời, Cô bé ngốc này tám phần là lại muốn đánh hắn đây mà.
Ngập ngừng một chút Đường Kim lại lấy ra thêm hai viên thuốc nữa đưa cho Tần Thủy Dao:
-Cô bé ngốc, cầm lấy đi, ăn nhiều một chút.
Tần Thủy Dao không hề khách khí mà nhận lấy đan dược, nhưng mà nàng vẫn đứng yên ở đó không chịu rời đi.
-Cô bé ngốc, mau đi dùng đan dược đi a, hay là ta đưa cô vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh nhé? – Đường Kim có chút gấp gáp.
-Này, ta còn không vội, ngươi vội cái gì chứ? – Tần Thủy Dao có chút không vui nói:
-Đợi mẹ ta ăn xong thì ta đi ăn cũng không muộn.
Đường Kim nhất thời càng buồn bực hơn, Cô bé ngốc này cũng quá là thất đức đi, lấy đan dược của hắn rồi mà vẫn cố đứng đây làm bóng đèn.
Buồn bực thì buồn bực nhưng mà Đường Kim cũng không còn cách nào khác, hắn cũng không thể nói với Tần Thủy Dao là hắn có chút ý đồ đen tối với Tần Khinh Vũ, hắn tính nhân lúc cho nàng dùng Thiên Đạo Đan thì tiện thể chiếm chút tiện nghi, sau đó để Tần Thủy Dao tạo cơ hội cho hắn.
Nếu hắn thực sự dám nói như thế thì sợ rằng Tần Thủy Dao sẽ trực tiếp nhét thuốc vào miệng hắn, hơn nữa còn là thuốc chữa bệnh tâm thần.
-Cô bé ngốc, hình như sắp thi cuối kì rồi nhỉ? – Đường Kim đột nhiên lái sang chuyện khác:
-Lần này cô không muốn xếp thứ nhất nữa sao?
-Lần này tới lượt Hàn Tuyết Nhu xếp thứ nhất rồi, ta chỉ cần xếp thứ ba là được. – Tần Thủy Dao không thèm để ý nói.
Đường Kim cuối cùng cũng không có biện pháp lừa gạt nàng, hắn ngáp dài một cái rồi ngả lưng vào sô pha.
Tần Thủy Dao mởi ti vi lên, hai người ngồi trên sô pha xem ti vi, không hề nói chuyện gì nữa mà chỉ đợi Tần Khinh Vũ về nhà.
Bất chi bất giác đã tới buổi trưa, Tần Khinh Vũ vẫn chưa quay về.
-Mười hai giờ rồi sao mẹ ta vẫn chưa về nhỉ? – Tần Thủy Dao cầm điện thoại lên rồi gọi cho Tần Khinh Vũ.
Một lát sau thì trên mặt nàng lộ ra vẻ mê hoặc:
-Kì quái, sao mama lại không nghe máy chứ?
-Chúng ta tới đó xem sao đi. – Đường Kim lập tức kiến nghị.
-Được. – Tần Thủy Dao cũng không chần chừ mà lập tức đáp ứng.
Đường Kim nắm tay Tần Thủy Dao, chớp mắt đã thuấn di tới tòa nhà Hoàng Kim, sau đó nhanh chóng xông vào trong, không đến mười giây sau hai người đã có mặt trước của phòng làm việc của Tần Khinh Vũ, nhìn vào trong một cái hai người mới tạm thời thở phào một hơi.
ấ ầ ổ ề ấ ầMột bóng lưng vô cùng dụ hoặc xuất hiện trước mặt Đường Kim, chính là Tần Khinh Vũ, nàng dang yên lặng đứng bên khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dường như nàng căn bản không hề phát hiện ra sự xuất hiện của Đường Kim và Tần Thủy Dao.
-Mẹ. – Tần Thủy Dao đi tới bên cạnh Tần Khinh Vũ, đột nhiên sắc mặt nàng đại biếng, ngữ khí cũng trở nên gấp gáp:
-Mẹ, người sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?
Ngữ khí của Tần Thủy Dao làm cho Đường Kim cảm thấy có chút không ổn, hắn lập tức lắc mình tới bên cạnh Tần Khinh Vũ, sau đó hắn cũng lập tức giật mình, bởi vì hắn phát hiện lúc này trên khuôn mặt của nàng toàn là nước mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Khinh Vũ khóc, thật chí ngay cả Tần Thủy Dao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Khinh Vũ khóc, chính vì như thế Tần Thủy Dao mới cảm thấy hoảng hốt, phải xảy ra chuyện lớn như thế nào thì Tần Khinh Vũ mới có thể rơi lệ được chứ?
-Khinh Vũ tỷ tỷ, ai làm tỷ không vui? Ta sẽ đi làm thịt hắn ngay bây giờ! – Đường Kim lập tức lên tiếng.
Tần Khinh Vũ từ từ quay người lại nhìn Đường Kim và Tần Thủy Dao, nàng cố miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nước mắt với nụ cười giao thoa lẫn nhau làm cho nàng càng trở nên diễn lệ đến mức để cho tinh thần người khác phải rung động, khó khống chế chính mình.
-Dao Dao, Đường Kim, các ngươi tới rồi. – Tần Khinh Vũ dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt, ngữ khí vẫn ôn nhu động lòng người:
-Đừng lo lắng, ta không có việc gì, chẳng qua là ta vốn nghĩ mình sẽ không thèm để ý tới bọn họ nhưng mà lúc ta nghe được tin bà đã mất thì ta vẫn nhịn không được mà rơi lệ, thì ra ta vẫn còn để ý tới bọn họ.
-Mẹ, ai mất rồi cơ? – Tần Thủy Dao nhịn không được hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận