Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 710: vậy thì cô đừng tới nữa.

-không sao, ta cũng không cầu kì việc ăn uống lắm. – Đường Kim tùy ý đáp, nếu đã chuẩn bị giúp Trương Tiểu Bàn thì phải giúp tới cùng rồi, Đường Kim cũng đang tính sẽ giúp Trương Tiểu Bàn kéo lại được Vương Cầm về.
Đương nhiên Đường Kim không thể nào tự mình đi dỗ dành Vương Cầm rồi, hắn chỉ phụ trách giúp Trương Tiểu Bàn giải quyết tình địch là được.
Mấy người cùng đi ra bên ngoài trường, Phạm Linh vẫn luôn dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, dường như nàng rất hiếu kì, đi được một đoạn nàng mới nhịn không được hỏi:
-Này, Đường Kim, cậu thực sự là bạn cùng bàn với Trương Tiểu Bàn sao? vậy cậu có biết Tiếu Thiền không?
-biết! – Đường Kim tùy ý đáp.
-Thật quen biết? – Phạm Linh dường như có chút khó tin:
-Trương Tiểu Bàn cứ chém hoài với ta là hắn và Tiếu Thiền rất quen thuộc, nhưng mà ta nhờ hắn xin hộ chữ kí của Tiếu Thiền thì hắn lại không xin được.
-Ta không phải không xin được, ta chỉ lười đi xin giúp cô thôi! – Trương Tiểu Bàn không vui nói, hiển nhiên là hắn không có hảo cảm với Phạm Linh.
-Đừng có chém nữa, không xin được là không xin được, hừ! – Phạm Linh khẽ bĩu môi.
-Phạm Linh, Đường Kim và Tiếu Thiền thực sự rất thân quen. – lúc này Vương Cầm cũng nhịn không được mà chen vào một câu:
-Quan hệ của hai người không phải là tốt bình thường thôi đâu.
-Phải không? – Phạm Linh tựa hồ có chút hoài nghi:
-ta nghe nói Tiếu Thiền có một người bạn trai bí ẩn, không phải chính là Đường Kim đó chứ?
-không phải. – Đường Kim ngáp một cái:
-nàng chỉ là lái xe của ta mà thôi.
-bạn gái của Đường Kim còn xinh hơn cả Tiếu Thiền ý. – Trương Tiểu Bàn nhịn không được chen vào.
-Chém! – Phạm Linh khẽ hừ một tiếng:
-Chém tiếp đi ha, dù sao hôm nay gió cũng rất lớn!
-Phạm Linh, bạn gái của Đường Kim thực sự rất xinh đẹp. – Vương Cầm buộc phải lên tiếng đính chính.
-Thấy chưa hả? vẫn là ý kiến của ta và Vương Cầm luôn nhất trí. – Trương Tiểu Bàn có chút đắc ý.
-Ý kiến nhất trí? Ngươi là nói Vương Cầm đồng ý với việc tối hôm qua ngươi tìm gái về khách sạn sao? – Phạm Linh khẽ bĩu môi:
-Hừ, sau này tránh xa chúng ta một chút, ngươi không ngại bẩn nhưng chúng ta ngại!
-Phạm Linh, ta nói cô đủ chưa hả, ta đứng khá xa cô rồi, cô cho rằng ta thèm đụng vào cô sao? – tâm tình của Trương Tiểu Bàn đang không tốt, lại thêm hắn vốn đã bất mãn với Phạm Linh, bay giờ Phạm Linh cứ ở bên cạnh dìm hàng hắn cho nên cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa:
-Lão tử thà đụng vào gái ngành còn hơn làđụng vào cô, đê mờ, cô cho rằng mình sạch sẽ lắm sao?
-Trương Tiểu Bàn, ngươi nói cái gì đó? – sắc mặt Phạm Linh nhất thời đỏ bừng, bộ dáng vô cùng phẫn nộ.
-Cô đúng là tiện nhân, Vương Cầm muốn mắng ta thế nào cũng được, còn cô tính là cái con mịa gì chứ? Cô có tư cách gì nói ta? – Trương Tiểu Bàn hỏa khí bừng bừng, cũng không thèm cố kị nữa mà ra sức mắng Phạm Linh.
-Ngươi ngươi… - Phạm Linh nhất thời bị Trương Tiểu Bàn mắng tới trở tay không kịp, nước mắt bắt đầu ứa ra.
-Đê mờ nó, ta có cần phải chạy đến tận đây đi tìm gái sao? nếu ta thực sự muốn tìm gái thì cũng không biết lối tìm ở Ninh Sơn à, cần gì phải chạy tới tận đây tìm cho Vương Cầm phát hiện, cho dù ta có là lợn thì cũng không ngu đến thế chứ? – Trương Tiểu Bàn nhịn không được càng mắng càng lớn tiếng, coi như một lần phát tiết ra hết oán khí trong lòng.
-Được ròi, ngươi nói ít thôi! – Vương Cầm nhịn không được trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bàn một cái, nhưng mà sắc mặt nàng đã bất chi bất giác dịu xuống một chút.
Vương Cầm cũng không ngốc, mấy câu vừa rồi của Trương Tiểu Bàn ngang như là đang giải thích với nàng, hơn nữa nàng cũng biết Trương Tiểu Bàn nói cũng không sai, hắn chỉ vì quan tâm đến nàng cho nên mới chạy tới tận tỉnh thành gặp nàng, nói thế nào thì hắn cũng không có lý do gì để đi tìm gái a.
Trên thực tế thì đối với sự việc tối hôm qua nàng sớm đã hoài nghi, nhưng hoài nghi là một chuyện, tối qua nàng đã quá xung động mà nói chia tay nên bây giờ không thể nào nhượng bộ được.
-Trương Tiểu Bàn… - lúc này Phạm Lăng Phong bỗng lên tiếng.
-Im miệng, lão tử tên là Trương Lỗi, người quen của ta mới được gọi ta là Trương Tiểu Bàn, lão tử không quen ngươi! – Trương Tiểu Bàn hằm hằm nói.
-Trương Lỗi, bắt nạt một nữ sinh thì có bản lĩnh gì chứ? – sắc mặt Phạm Lăng Phong trầm xuống, ngữ khí rõ ràng là bất mãn.
-Đừng ồn ào nữa! – Vương Cầm cũng có chút bực mình:
-Trương Tiểu Bàn, ngươi mà nói thêm một câu nữa thì sau này đừng có tới tìm ta nữa!
Trương Tiểu Bàn lập tức ngậm miệng lại.
Cứ như vậu Phạm Lăng Phong chẳng còn đối tượng nào mà cãi vãi nên tự nhiên cũng không nói gì nữa.
-Đường Kim, hai năm qua cậu đi đâu thế? – có lẽ do thấy bầu không khí có chút xấu hổ cho nên Vương Cầm mới chủ động bắt chuyện với Đường Kim.
-Đi du lịch ở một nơi rất xa. – Đường Kim đáp.
-không phải là cậu đi du lịch vòng quanh thế giới đó chứ? – Vương Cầm bắt đầu cảm thấy hiếu kì.
-Ta đi du lịch vòng quanh dị giới a! – Đường Kim tùy ý đáp.
-thế giới khác? – Vương Cầm ngẩn ra.
-Anh bạn, cậu xuyên không rồi sao? – Trương Tiểu Bàn nhịn không được hỏi một câu.
-Coi như vậy đi. – Đường Kim vừa đáp xong thì chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên:
-ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp…
Đường Kim cầm điện thoại lên nhìn một cái thì phát hiện người gọi tới lại là Tiếu Thiền.
-Cô lại lái xe đâm vào người ta rồi à? – Đường Kim vừa nhấc máy đã lười biếng hỏi.
-Này, Đường Kim chết tiệt, đừng có trù úm ta chứ! – thanh âm có chút buồn bực của Tiếu Thiền từ đầu giây bên kia truyền lại:
-Mấy ngày nay ta đều không có lái xe!
-Vậy cô bị xe tông sao? – Đường Kim lại hỏi.
-cậu mới bị xe tông ấy! – Tiếu Thiền tức giận:
-Não cậu bị xe đụng hỏng rồi à!
-Cô không tông phải người ta cũng không bị người ta tông thì gọi cho ta làm gì? – Đường Kim có chút ngạc nhiên hỏi.
-Này, cậu có biết hôm nay là ngày nào rồi không? Cậu đã đáp ứng cùng ta diễn tiết mục đó, bên đài truyền hình đã bắt đầu diễn tập rồi, khi nào thì cậu mới tới tỉnh thành vậy? – Tiếu Thiền bực bội hỏi.
-Ta bây giờ đang ở tỉnh thành nè. – Đường Kim thản nhiên đáp.
-A? – Tiếu Thiền khẽ ngẩn ra, sau đó vội vàng hỏi:
-Vậy cậu đang ở đâu?
-Đại học sư phạm Thiên Nam, đang chuẩn bị ăn cơm, nếu cô chưa ăn gì thì qua đây luôn đi. – Đường Kim tùy tiện nói:
-Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm cũng ở đây, vừa hay cô cũng biết họ.
-nếu như cậu đáp ứng chiều nay cùng ta luyện tập thì ta sẽ tới, nếu không ta sẽ không tới! – Tiếu Thiền khẽ hừ một tiếng.
-Cô tới hay không thì cũng chẳng có quan hệ gì với ta, nếu vậy cô đừng tới nữa. – Đường Kim thản nhiên nói.-Cậu… - Tiếu Thiền vô cùng buồn bực, cuối cùng mới phẫn hận nói:
-Cậu không muốn ta tới, ta cứ tới đó!
Dứt lời Tiếu Thiền liền cúp máy.
Đường Kim thản nhiên cất điện thoại đi, sau đó liền thấy Vương Cầm và Trương Tiểu Bàn đang dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn hắn.
-Đường Kim, người vừa nói chuyện điện thoại với cậu không phải là Tiếu Thiền chứ? – Vương Cầm nhịn không được lên tiếng hỏi.
Vương Cầm vừa hỏi như thế thì cả Phạm Linh lẫn Phạm Lăng Phong đều không tự giác được nhìn qua Đường Kim một cái, hai người đều có chút sửng sốt, Đường Kim này dường như rất quen thân với đại minh tinh Tiếu Thiền sao?
-Đúng vậy, cô ta muốn tới ăn cơm. – Đường Kim tùy ý đáp.
-Cô ấy thực sự sẽ tới sao? – Vương Cầm ngẩn ra:
-Vậy chúng ta có cần đợi cô ấy ở cổng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận